Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 747: Có lẽ đây là một sở thích đặc biệt, chẳng hạn như… ẻo lả chút (3)

Có lẽ đây là một sở thích đặc biệt, chẳng hạn như… ẻo lả chút (3)

Anh ta đương nhiên sẽ không nói phát hiện này cho Tộc Lão.

Tộc Lão là người từng trải, có thể được càng nhiều chỗ tốt hơn, tuyệt đối sẽ không phân ra đi, tất cả cũng là vì bộ tộc, cũng sẽ không quan tâm nhiều như vậy.

Thành phố Duyên Hải.

Bộ phận đặc biệt.

Cuộc sống của nhóm người Độc Nhãn Nam gần đây rất tốt, đồ mang về từ núi Trường Bạch nâng cao thực lực của bọn họ, nhóm người Lâm Đạo Minh cũng trở về tu luyện pháp môn cao thâm.

Đặc biệt là sự cạnh tranh giữa Lâm Đạo Minh và Lưu Hải Thiềm mãnh liệt nhất.

Họ đều muốn chứng minh nhà mình mới là mạnh nhất.

Ngược lại là đại sư Vĩnh Tín không gõ mõ nữa mà tu luyện pháp môn Ngô Thắng đã giao dịch với bọn họ, đây đối với ông ta mà nói tựa như mở ra một cánh cửa mới vậy.

Đồng thời, ông ta âm thầm thề, nhất định phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy...

Ai nói Phật gia Cao viện là lá chắn bằng thịt.

Ông ta phải làm một lá chắn bằng thịt có thể đỡ cũng có thể đánh.

Lấy đây là mục tiêu, cố gắng tu luyện.

Lúc này.

Độc Nhãn Nam đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn cảnh vật bên ngoài, suy nghĩ một chuyện, ông ta luôn chú ý đến tình hình ở núi Trường Bạch. Streamer Tôn Hiểu kia thật biết cách sống, ông ta nhìn cũng hơi hâm mộ, nhưng cũng chỉ là một chút chuyện vặt vãnh mà thôi.

Không tính là gì.

Ông cụ Từ ở tổng bộ thường gọi điện thoại cho ông ta, không có cách nào, ai bảo thành phố Duyên Hải bọn họ có Lâm Phàm, mới vào núi Trường Bạch như vào chỗ không người, không ai có thể ngăn cản, báu vật lấy được đương nhiên nhiên nhiều hơn chút.

Nhóm người Lâm Đạo Minh, Lưu Hải Thiềm, Vĩnh Tín cũng đang cải thiện thực lực của bản thân.

Tuy nói chưa chắc có thể so bì được với cường giả Tinh Không, nhưng ít nhất cũng thấy được hy vọng.

Lúc này, có người gõ cửa.

"Vào đi."

Kim Hòa Lị mặc quần áo phong cách thường ngày, bước trên đôi giày cao gót, bước vào một cách quyến rũ diêm dúa.

"Lâm Phàm đã trở lại, đồng hành còn có một đám cường giả Tinh Không, bọn họ yêu cầu gặp anh."

Độc Nhãn Nam nghe nói như vậy, hơi kinh hãi, vội vàng đứng dậy.

"Dẫn tới phòng họp, thông báo không cho phép bất cứ ai quấy rầy chúng ta, đồng thời bảo vệ phòng nghiên cứu khoa học cho tốt."

Biết những chuyện này là không thể nào xảy ra.

Nhưng để ngừa ngộ nhỡ.

Ông ta rất nghi hoặc, gần đây Lâm Phàm không đến núi Trường Bạch, sao lại lăn lộn với cường giả Tinh Không. Thật ra thì ông ta đâu biết, người xuất sắc ở đâu cũng sẽ tỏa sáng, bạn không đi tìm người ta, người ta sẽ chủ động đến tìm bạn, đây chính là chuyện phiền lòng duy nhất của người ưu tú.

Phòng họp.

Độc Nhãn Nam gặp mặt nhóm cường giả Tinh Không này.

Hai người cầm đầu, ông ta chỉ biết một người, chính là Ngô Thắng, mà một ông lão khác lại chưa từng gặp.

“Chào mừng, chào mừng.”

Độc Nhãn Nam tươi cười đầy mặt.

Là lãnh đạo bộ phận đặc biệt của thành phố Duyên Hải, uy nghiêm là có, đạo đãi khách càng khỏi nói, khi bạn không lộ ra ý xấu thì chắc chắn sẽ coi bạn là khách quý.

Ngô Thắng nói: "Lãnh đạo Từ, đây là Tộc Lão của tộc tôi."

"Tộc Lão, xin chào, ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu." Độc Nhãn Nam cười nói.

"Lãnh đạo Từ, chào ông." Tộc Lão lên tiếng, chẳng qua là vừa mở miệng, giọng nói hơi có cảm giác là lạ. Độc Nhãn Nam hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để trong lòng.

Có lẽ đây là một loại sở thích đặc thù.

Chẳng hạn như... ẻo lả chút.

Tộc Lão đè thấp giọng, kết quả cuối cùng là biến thành giọng vịt đực.

Vừa chói tai vừa kỳ lạ.

Đương nhiên…

So với tình hình hiện tại thì không nghiêm trọng lắm.

Độc Nhãn Nam không biết mục đích bọn họ đến đây là gì, ông ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, có lẽ lát nữa phải đàm phán.

“Lãnh đạo Từ, lần này chúng tôi đến là muốn hợp tác với các ông.”

Ngô Thắng đi thẳng vào vấn đề, không nói nhiều lời thừa. Hai bên đã từng hợp tác một lần, nên sau đó quen việc dễ làm, đương nhiên không cần nói nhiều lời thừa như vậy.

Độc Nhãn Nam nghe thấy, đột nhiên thấy hứng thú.

Không nói những việc khác.

Hợp tác với thằng nhóc này cũng được, đương nhiên là đáng tin hơn những cường giả Tinh Không.

Nhưng Tộc Lão mà Ngô Thắng đưa đến lại khiến Độc Nhãn Nam hơi cảnh giác. Ngô Thắng thì có thể tin, nhưng còn ông Tộc Lão này nghĩ thế nào thì vẫn chưa biết.”

“Nói nghe xem.”

Để nghe xem rốt cuộc là hợp tác gì, đến lúc đó rồi bàn xem có hợp tác hay không.

Ngô Thắng nói: “Chúng tôi phát hiện ra một di tích cổ xưa ở núi Trường Bạch, có lẽ là có bí ẩn từ thời cổ đại. Chúng tôi đến đây thời gian lâu như vậy nên đã điều tra qua rồi, các ông có thần thoại cổ xưa, nhưng tôi thấy những thần thoại đó chưa chắc là giả, chỉ là bị niêm phong ở nơi nào đó thôi. Di tích này rất nguy hiểm, với khả năng của tôi là Tộc Lão thì không thể nào tìm kiếm được, nên muốn nhờ Lâm Phàm đưa chúng tôi vào.”

Tộc Lão nhìn Ngô Thắng một cách kỳ lạ, không ngờ cậu chủ lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, nói thẳng tất cả với đối phương.

Giấu đi một chút cũng được mà.

Thôi.

Đây là chuyện của cậu chủ, không có liên quan lớn gì đến ông ta.

Độc Nhãn Nam suy nghĩ, nhìn qua bên kia, Lâm Phàm và ông Trương vô ưu vô lo đùa với Gà Mái, vừa cười vừa nói, rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến cuộc nói chuyện ở đây, có lẽ anh còn không hiểu nói chuyện cần gì nói lâu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận