Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1175: Thả lưới, chỉ có anh mới tin thôi (2)

Thả lưới, chỉ có anh mới tin thôi (2)

"Đúng vậy đấy!" Lâm Phàm gật đầu nói.

"Được, cảm ơn ý tốt của chú, nếu như cháu thật sự gặp phải nguy hiểm, cháu nhất định sẽ tìm tới chú, chú à, cháu đi vào trước đây." Đường Nại Nhất không để ý tới lời Lâm Phàm nói, không phải cô chướng mắt nghề nghiệp của Lâm Phàm, mà là nếu như chú thật sự lợi hại thì cũng sẽ không làm bảo vệ.

"Được!" Lâm Phàm cười, nhìn theo Đường Nại Nhất vừa bước vào trong học viện, sau đó móc điện thoại ra, xem tin tức gần đây, hi vọng có thể nhìn thấy nội dung liên quan đến Chiến Sĩ Ánh Sáng.

Ngay lúc này.

Trên diễn đàn thích cuồng luận anh nhìn thấy một bài đăng cầu cứu, trong chớp mắt đã hấp dẫn sự chú ý của anh.

"Cứu với! Ai tới cứu chúng tôi với, chúng tôi sống trên cao nguyên, từ trước tới nay đều ngăn cách với thế giới, nhưng chúng tôi phát hiện quái vật đã đi tới gần khu vực của chúng tôi, có lẽ không bao lâu nữa có thể sẽ phát hiện ra chúng tôi rồi, cầu xin hãy cứu lấy chúng tôi đi!!"

Vẻ mặt Lâm Phàm ngưng trọng, bài đăng cầu cứu.

Xem kỹ lời đáp.

"Lão đại lợi hại!!"

"Tôi đang dẫn đầu vô số tinh binh của tôi tới cứu viện đây!"

"Lực bất tòng tâm, chính các người muốn chết, có thể trách được ai!"

"Quái vật đấy, vậy thì các người thật sự quá bất hạnh rồi, với tình huống hiện tại ai có thể cứu được mấy người, cho dù là đội thảo phạt cũng không được."

Lâm Phàm từ trước tới nay dạo qua diễn đàn nhưng cũng chưa từng đăng ký tài khoản, gặp phải loại tình huống này, anh đương nhiên không thể mặc kệ mà ngồi nhìn, mà muốn trả lời phải có tài khoản, sau đó nhanh chóng đăng ký tài khoản, vừa định lên tiếng, trên màn hình đã xuất hiện lời nhắc nhở.

"Mã số từ cấp ba trở xuống tạm thời không thể để lại lời nhắn!"

"Muốn nhanh chóng tăng cấp vui lòng nạp tiền hoặc làm nhiệm vụ!"

Hết cách, làm nhiệm vụ tăng cấp lên chắc chắn lãng phí thời gian, vậy thì chỉ có thể nạp tiền, mà mức lương của bảo vệ không tính là cao, đối với Lâm Phàm mà nói, nạp mấy trăm tệ sẽ không có vấn đề gì.

Tiền nhỏ!

Nạp vào tài khoản.

Cấp VIP đã mở, trực tiếp nhắn lại.

"Lâm Phàm: Tôi có thể giúp bạn, chia sẻ vị trí của bạn cho tôi, tôi tới bảo vệ các bạn!"

Chờ đợi là khoảng thời gian dằn vặt nhất, anh rất muốn đối phương nhanh chóng trả lời lại tin nhắn của mình, mỗi giây mỗi phút chậm trễ sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Không qua bao lâu.

Người xin giúp đỡ đã trả lời lại tin của anh.

“Người xin giúp đỡ: Phía anh có bao nhiêu người tới cứu tôi.”

“Lâm Phàm: Chỉ một mình tôi!”

“Người xin giúp đỡ: ???”

“Lâm Phàm: Tôi rất lợi hại, tôi là ánh sáng, tin tưởng ánh sáng sẽ có kỳ tích.”

Sau khi Lâm Phàm gửi đi tin nhắn này, đối phương không trả lời lại anh nữa, điều này khiến Lâm Phàm rất gấp gáp, suy nghĩ không phải đã gặp phải phiền phức rồi chứ, nhưng ngẫm lại cũng không thể nào, khi nãy vẫn trả lời mà, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn gửi tin nhắn tới chứ.

Ting ting!

Cửa sổ tin nhắn riêng.

Lâm Phàm mở cửa sổ tin nhắn riêng ra, chính là tin nhắn mà người xin giúp đỡ gửi cho hắn.

“Mau tới đi! Vị trí này, chúng tôi chờ anh!”

“Được, tôi tới đây!”

Sau khi trả lời lại tin nhắn này, đối phương cũng không thấy xuất hiện lại nữa.

Mở định vị ra tìm kiếm.

Vị trí cách khá xa thành phố anh đang ở, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, khoảng cách không phải vấn đề, chỉ cần có thể giúp được bọn họ, tất cả đều đáng giá.

Đi tới chỗ không người, anh bay vút lên không trung.

“Anh Lâm…” Ngay khi Lâm Phàm vừa rời khỏi không bao lâu, Trình Chí đến phòng bảo vệ tìm Lâm Phàm, muốn nói chuyện với anh rằng sắp rời khỏi học viện, hắn rất cảm ơn anh Lâm đã giúp đỡ hắn, trước nay đều cùng luyện tập với hắn.

Tuy đến hiện tại hắn vẫn chưa nắm chắc được đao.

Nhưng hắn chưa từng từ bỏ con đường của bản thân.

Cho dù không cách nào giao chiến chính diện với quái vật, cũng phải trở thành một nhân viên hậu cần của tổ chức thảo phạt, được gọi là người điều khiển, nhân viên thông tin…

“Kỳ lạ, đi đâu rồi, giờ vẫn đang là giờ làm việc mà, nếu như bị phát hiện chắc chắn sẽ bị trừ tiền lương đấy.” Trình Chí ngẫm nghĩ, đi vào trong phòng bảo vệ, trực tiếp kiêm chức thay cho Lâm Phàm.



“Nơi này hình như không phải cao nguyên nha!”

Lâm Phàm giáng từ trên trời xuống, từ từ đáp xuống mặt đất. Nơi này chỉ là rừng rậm, nhưng đối phương nói nơi này là cao nguyên, điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy rất kỳ quái, cúi đầu nhìn vị trí trên di động, không sai, chính là chỗ này.

Xem xét kỹ lưỡng.

Có lẽ đối phương đang trong tình huống khẩn cấp, gửi sai thông tin rồi.

Mở hướng dẫn bản đồ ra, vị trí đối phương gửi cách vị trí hiện tại của anh có hai trăm mét, đi sâu vào bên trong chỗ này.

“Này, có ai không?”

“Tôi tới cứu mọi người rồi đây!”

Lâm Phàm vừa đi vừa gọi, hi vọng đối phương có thể nghe thấy giọng nói của anh.

Dần dần.

Anh phát hiện phía trước vậy mà có một cái đường hầm đào, xem ra người cầu cứu rất có thể trốn ở bên trong. Anh đi vào trong con đường hầm tối đen kia, một tiếng lạch cạch vang lên, đèn bên trên hai vách tường sáng lên, ánh sáng rất yếu, giống như sắc thái khi hoàng hôn bao phủ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận