Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 424: Tôi có thể trở thành người đứng đầu, thật sự là nhờ trí thông minh

“Chị, hay là chị ra tay giúp em đi, giúp em khống chế anh ta, chỉ cần em hút lại máu mình về là được.” Em gái ma thần rất mong chờ chị gái có thể giúp cô.

Chỉ là rất đáng tiếc.

Chị gái ma thần đã từ chối yêu cầu của cô: “Em à, chị đã là một ma thần đạt chuẩn, không thể luôn dựa vào chị được. Đối với em, hiện tại chuyện này chính là một thử thách trên lộ trình ma thần của em. Nếu như em có thể thành công, vậy thì chứng minh em thật sự đã trở thành một ma thần đạt chuẩn.”

Lời nói hoàn toàn không có chỗ nào sai.

Vả lại còn rất có lý.

Em gái ma thần nhất thời cũng không biết nên nói chuyện này sao với chị gái.

Thở dài thườn thượt.

Hết cách.

Xem ra tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Em đã hiểu rồi chị.”

Em gái ma thần ngoan ngoãn về phòng đi ngủ.

Chị gái ma thần rót một chén trà, nhàn nhã xem bộ phim tình yêu. Thân là ma thần, cô ta đang hưởng thụ cuộc sống hiện tại, hoàn toàn không cảm giác được chuyện em gái bị hãm hại, thật ra nguyên do chính là cô muốn thắng.

Ngày ba mươi tháng tư!

Một ngày đẹp trời rất dễ làm cho thể xác và tinh thần con người vui sướng.

Lưu Ảnh nhanh nhẹn mặc quần áo vào, nhìn ông Trương đang trong giấc ngủ say với ánh mắt biết ơn, sờ mái tóc trên đầu theo thói quen. Anh ta rất hài lòng với mọi thứ đã xảy ra tối hôm qua. Anh ta mở cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi.

Không phải ngày nào anh ta cũng tới.

Nhu cầu của bạn gái hơi lớn.

Khẳng định là anh ta không thể ngày nào cũng ngủ với ông Trương. Cơ bản đều là hai tư sáu theo bạn gái, ba năm bảy theo ông Trương, còn ngày cuối cùng thì xem tâm trạng.

Tà Vật Công Kê ngồi xổm trong phòng, vẫn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Áp lực của nó rất lớn.

Trông như đã thành công làm nội ứng bên chỗ Lâm Phàm. Nhưng cùng với số người Lâm Phàm tiếp xúc càng ngày càng phức tạp, Tà Vật Công Kê phát hiện áp lực trên người nặng hơn rồi.

Việc đầu tiên sau khi Lâm Phàm và ông Trương tỉnh lại, chính là ngây ngốc ngồi sững trên giường.

Tà Vật Công Kê không dám chọc.

Cục tác một tiếng.

Thành thật đẻ ra năm quả trứng gà tròn vo.

Đây chính là việc quan trọng nhất của nó vào mỗi ngày.

“Lâm Phàm, cậu đang nghĩ gì vậy?” Ông Trương tò mò hỏi.

Lâm Phàm nói: “Tôi muốn đi tu luyện.”

“Có cần tôi giúp cậu châm cứu không?” Ông Trương thích giúp đỡ Lâm Phàm tu luyện. Chỉ là gần đây họ quá bận, thường xuyên có người mời họ đi ăn, thành ra ông cũng không có thời gian giúp Lâm Phàm châm cứu.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Nếu như có thể được ông châm cứu, tôi nghĩ là tôi sẽ có thu hoạch rất lớn.”

Không sai.

Quả thật là thu hoạch rất lớn.

Chỉ là sẽ bị châm đến ngất đi.

Bây giờ đang ở ký túc xá của bộ phận đặc biệt, bị châm ngất thì không thể đi bệnh viện được, chỉ có thể nằm ngay tại chỗ.

Ông Trương cẩn thận lấy hộp châm ra.

“Tôi làm đây.”

Trên con đường châm cứu, ông càng đi càng xa, kinh nghiệm phong phú, rất có tâm đắc. Có rất nhiều kỹ thuật đều là học từ những chuyên gia có tiếng, từ kiến thức trên sách cổ, cuối cùng đúc kết lại với nhau, đạt đến trình độ người bình thường không thể tưởng tượng được.

Châm thứ nhất cắm xuống.

Lâm Phàm đề nghị: “Ông Trương, có thể cắm sâu chút, bây giờ cắm hơi nông, dường như không có cảm giác gì quá lớn.”

“Được.” Ông Trương gật đầu, trực tiếp cắm châm vào cánh tay Lâm Phàm: “Cảm thấy thế nào?”

“Còn được, tạm thời không có cảm giác gì quá lớn.”

“Ừm, đây là tình huống bình thường.”

Đối với Lâm Phàm, anh quả thật cảm thấy ngân châm của ông Trương rất lợi hại. Cho dù anh liên tục trở nên lợi hại hơn, nhưng thuật châm cứu của ông Trương chưa từng làm cho anh thất vọng.

“Ông Trương, tối nay ông đừng ngủ, có khả năng là tôi sẽ lại đi đến một nơi kỳ quái. Nếu như ông muốn đi, tôi sẽ dẫn ông theo.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương cầm ngân châm, thành thạo châm cứu, vui vẻ nói: “Được thôi, tối nay tôi nhất định sẽ không ngủ.”

Lúc ở bệnh viện tâm thần, Lâm Phàm từng nói sẽ dắt ông Trương đi du lịch cùng nhau, nhưng mỗi lần đều nuốt lời. Mà lần này anh có dự cảm, nhất định sẽ dắt theo ông Trương.

Tà Vật Công Kê cảm thấy trong đầu hai vị loài người này có bệnh.

Ban ngày ban mặt đi châm cứu.

Làm cái trò gì vậy.

Theo từng mũi ngân châm không ngừng cắm xuống.

Lâm Phàm kinh ngạc vui mừng nói: “Ông Trương, tôi cảm thấy cơ thể rất ấm áp.”

“Tình huống bình thường.” Ông Trương nói.

Anh rất quen thuộc với thuật châm cứu của ông Trương, khi có chuyện gì, chính là có hiệu quả rồi.

Châm thứ mười ba!

Đầu Lâm Phàm choáng váng nặng trĩu, trực tiếp ngã xuống giường, không có phản ứng.

“Tình huống bình thường, lại ngủ rồi, vậy thì tôi cũng ngủ là được.” Ông Trương nằm trên giường ngủ khò khò, chỉ để lại Tà Vật Công Kê với vẻ ngây ngốc, trừng mắt nhìn tình huống trước mắt.

Ông trời ơi!

Ban ngày ban mặt mà cứ như vậy hả?

Còn ngủ.

Phòng làm việc của bộ phận đặc biệt.

Độc Nhãn Nam lật xem tài liệu Kim Hòa Lị mang đến. Nội dung của những tài liệu này chính là thân phận chi tiết của thành viên cấp cao ở bộ phận thành phố Duyên Hải, mà một phần khác lại là thân phận chi tiết của cấp cao ở bộ phận đặc biệt Hạ Đô.

Ông ta tin tưởng một chuyện.

Tổng bộ tuyệt đối có kẻ phản bội. Nếu như không có kẻ phản bội, ông ta sẽ nhảy từ trên lầu xuống.

Chỉ là muốn tìm ra kẻ phản bội từ trong đống này, căn bản là chuyện không thể.

Hoặc là nói nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng bất kể ra sao, điều tra chặt chẽ dù sao vẫn đỡ hơn suy nghĩ vô căn cứ rất nhiều.

Sau đó, ông ta đặt tài liệu trên bàn, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hách Nhân.

Độc Nhãn Nam: ‘Ông nghĩ ai là kẻ phản bội trong tổng bộ.’

Hách Nhân: ‘Có quỷ biết.’

Độc Nhãn Nam: ‘Cho nên tôi mới hỏi ông.’

Hách Nhân: …
Bạn cần đăng nhập để bình luận