Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1006: Thái cổ thần thể

Thái cổ thần thể

"Lão tổ tông..."

Đứa cháu hiếu thuận hoảng sợ hét lên.

Sờ thử lên mũi... không còn hơi thở.

Đứa cháu trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, phát hiện đối phương đang chậm rãi đi tới, hắn đột nhiên nghĩ tới tình huống lúc trước, trong lòng có chút bối rối, lão tổ tông mạnh mẽ như vậy, có thể bị lão tổ tiên ghi hận chắc chắn còn đáng sợ hơn.

"Rút ... rút nhanh."

Đứa cháu bỏ chạy.

"Công tử, còn lão tổ tông thì sao?"

“Người đã chết rồi, đừng quan tâm nữa, chạy đi.” Đứa cháu hiếu thuận nào còn tâm trí quan tâm lão tổ tông nữa, chạy trốn mới là chuyện quan trọng.

Nếu như lão tổ tông biết hắn chạy chỉ vì muốn giữ lại huyết mạch còn lại, chắc ông ta sẽ tha thứ cho hắn.

Có khi còn an ủi, khen hắn nữa.

Đúng là đứa cháu hiếu thuận của mình.

"Này!"

Lâm Phàm thở dài...

Vừa định thu dọn xác của đối phương, một giọng nói chợt vang lên trong đầu.

Nhìn lên bầu trời.

“Sắp trở về rồi.”

Trong bóng tối.

Một cỗ lực lượng truyền ập đến và kéo anh đi.

[Nhiệm vụ: Hoàn thành.]

[Chú thích: Người dùng thái cổ thần thể rất hài lòng với hành vi của bạn, khuyết điểm duy nhất là bạn bỏ qua tình yêu của một cô gái dễ thương dành cho bạn, còn không bằng cầm thú!]

[Phần thưởng: Thái cổ thần thể.]

[Lần sau đến: Ngày 01 tháng 10!]

Bộ phận đặc biệt.

Ký túc xá.

Lâm Phàm mở mắt ra, quay đầu lại, nhìn thấy ông Trương, Nhân Sâm cùng Gà Mái đã ngủ say, anh yên lặng theo dõi, giấc mộng dài quá, anh sợ đã quên mất dáng vẻ của ông Trương, chỉ muốn vĩnh viễn lưu giữ nét mặt của ông Trương trong lòng.

Cổ thấy hơi ngứa.

Đưa tay lên và chạm vào nó.

Rất mềm mại.

Sờ thấy một chiếc khăn xấu xí, biểu cảm của anh có chút thay đổi, đây là chiếc khăn mà Hàn Tiểu Tiểu đan cho anh, nhưng không ngờ rằng nó lại cùng anh trở về đây.

"Có thật là tôi không?"

Lâm Phàm nghĩ.

Suy nghĩ rất lâu, cố gắng tìm hiểu mọi chuyện, nhưng năng lực bộ não của anh khó mà nghĩ ra được.

Bầu trời đầy sao xa xôi.

Có một hành tinh lộng lẫy, trên bề mặt của hành tinh này, có rất nhiều chùm sáng thần kỳ giống như thông đạo, kết nối sâu thẳm của bầu trời đầy sao, đây là lãnh địa của một đại gia tộc nào đó, ngôi sao chính được kết nối với khu vực kiểm soát và có thể đến tất cả các nơi nhanh nhất có thể.

Trong hành tinh.

Các đỉnh núi nhô lên khỏi mặt đất, vô số cung điện được xây dựng trên các đỉnh núi, các đỉnh núi tách biệt được nối với nhau bằng các bậc thang lơ lửng trên không, trong một đỉnh núi chính.

Một nhóm người già chất phác đang hồi hộp chờ đợi.

Hai nàng công chúa tài sắc vẹn toàn thiên phú nhất trong tộc chấp nhận kế nghiệp của tổ tiên để lại, không biết tình huống thế nào.

Họ theo dõi sự dao động khí tức bên trong.

Vào thời điểm trước đó.

Tình hình thay đổi, bọn họ rất lo lắng, không phải bên trong đã xảy ra vấn đề gì đấy chứ, nhưng theo khí tức êm dịu trở lại, khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Đây là cấm địa Hàn tộc, trước kia Hàn tộc chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng lâu năm có một hậu bối trong tộc không được ai quan tâm, tất cả mọi người đều chưa từng để ý đến hắn, hắn liền tu luyện thành thân thể thiên tôn, do đó vượt qua hư không vô tận khó có thể tưởng tượng được.

Vì vậy, Hàn tộc đã thay đổi ngôi nhà cũ của ông tổ này thành một cấm địa trong tộc.

Vì nó chứa đựng ý chí do ông tổ này để lại.

Bên trong cấm địa.

Hai cô công chúa khiến ông tổ lo lắng hãi hùng sớm đã tỉnh lại.

"Tỷ tỷ, hình như muội đã mơ một giấc mơ kỳ lạ."

"Muội muội, tỷ cũng vậy."

"Đây có phải là sự rèn luyện mà ông tổ đã truyền cho chúng ta?"

"Có lẽ là vậy, nhưng sao tỷ có cảm giác, trong giấc mơ kỳ lạ, muội hình như rất hư hỏng."

"Tỷ xấu thật đấy, còn nhỏ ai mà chả hư, nhưng muội cảm thấy trong mộng tỷ tỷ có chút ngốc nghếch."

"Tại sao muội lại có vết máu ở khóe miệng."

"Hả?"

Ngày 1 tháng 9!

Sáng sớm.

"A, ngủ ngon thật."

Ông Trương đứng dậy, vươn vai, quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Phàm đứng ở trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, đứng dậy mặc quần áo, đi tới chỗ Lâm Phàm, không hỏi anh mà chỉ đứng bên canh, cùng nhau xem cảnh sáng sớm đẹp đẽ ở bên ngoài.

"Lâm Phàm..."

"Hử?"

"Tôi cảm giác cậu có tâm sự, rất khác ngày hôm qua, có cảm giác cô đơn."

"Vậy sao?"

Lâm Phàm có chút kinh ngạc cười nói: "Không phải là có mọi người ở cùng tôi rồi sao, tôi không thấy cô đơn."

Sau khi bị hoàng thượng quấy rầy lâu như vậy, nếu không có ông ta thì mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi, đối với Lâm phàm, anh không nghĩ ra được chuyện gì đang xảy ra với giấc mơ đó, tại sao có đồ vật quay trở về cùng anh.

Không cần biết là ai, miễn là người có đầu óc bình thường.

Đều sẽ nghĩ...

Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy.

Có thể có một âm mưu rất đáng sợ.

Thậm chí, còn cẩn thận nghiên cứu ‘thái cổ thần thể’, chỉ là anh không thèm để ý đến, cũng không ngờ tới lại có chuyện như vậy.

Tà Vật Công Kê đã thức giấc.

Đầu tiên nhìn chằm chằm vào quần cộc của Nhân Sâm, mắt sáng lên.

Kéo nó.

Nhân lúc sáng sớm mau chóng kéo cho tôi.

Nét mặt của Tà Vật Công Kê rất kích động, dùng sức quá mạnh, phụt một tiếng, một quả trứng rơi xuống, phụt... Phụt liên tục không ngừng, những quả trứng như măng mọc sau cơn mưa, xuất đầu lộ diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận