Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1350: Ta vẫn còn là một đứa trẻ đấy.

Ta vẫn còn là một đứa trẻ đấy.

"Aaa, hắn chính là ác ma loài người thích ăn thịt rồng."

"Không... Ta không muốn bị ăn thịt."

"Cứu mạng, ác ma loài người đã đánh đến địa bàn của chúng ta rồi, hắn muốn ăn sạch cả Long tộc chúng ta, mọi người mau chạy đi."

Thật đáng tiếc, một con rồng nhát gan hình như đã bị mất trí, cho nên điên điên cuồng cuồng, đã không còn bộ dáng cao quý lúc trước, nếu như bị con người nhìn thấy, chắc chắn sẽ gọi đó là con rồng điên.

Vire bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

Nó là một trong bốn Long Vương, từ trước đến giờ chưa từng sợ hãi trước đối thủ nào, nhưng loài người trước mắt này, khiến nó cảm nhận được sự khủng bố vô hạn.

Cảm giác khủng bố đó đến từ sâu trong nhận thức.

"Những con Cự Long không ngừng bị mất tích đều là do ngươi ăn mất?" Vire hỏi.

Lâm Phàm nói: "Ừm, đúng là do tôi ăn, tôi cảm thấy mùi vị của các người không tồi, nhưng cũng có lúc không được ngon cho lắm, rất chua, còn quá khô, tôi cũng không thích lắm."

Vire tức đến run rẩy cả người, nó muốn liều mạng với đối phương biết bao, chỉ là trong đầu nó đang không ngừng vang lên những âm thanh cảnh tỉnh nó.

Không được manh động.

Bình tĩnh.

Phải khiêm tốn.

Nếu như mày manh động, kết cục của mày sẽ rất bi thảm, có gì từ từ nói, tuyệt đối không được động tay động chân, loại hành vi này rất không thân thiện.

Nó nhìn thành viên của Long tộc, rất nhiều Cự Long chưa từng trải qua xã hội hiểm ác đã sợ đến mất mật, điều này có thể nhìn ra được qua ánh mắt của bọn họ.

Đó là ánh mắt bị ác ma loài người dọa sợ.

Vire không hề hành động mà phân tích tình huống vừa rồi, nếu như nó không nghe nhầm.

Hình như vừa rồi anh ta nhắc đến Ý Chí.

Nó rất mơ hồ.

Ý Chí là ai?

Cho dù Vire là Long Vương, cũng chưa từng nghe đến người nào tên là Ý Chí, nhưng đối phương lại nói, Ý Chí đã cầu xin loài người này bỏ qua cho Long tộc bọn họ một con đường sống, nhưng tình huống cụ thể lại khiến người ta mơ hồ.

Chẳng lẽ Ý Chí chính là một vị cương giả nào đó của Long tộc?

Chính vào lúc nó đang suy nghĩ những việc này.

Một giọng nói vang lên.

"Vire, lùi xuống."

Vire nghe thấy giọng nói này, lập tức biết được người đến là ai, Long Hoàng xuất hiện rồi.

Ngay sau đó.

Mọi người nhìn thấy một con Cự Long toàn thân màu vàng bay từ đằng xa đến, sợi râu bạc trắng cho thấy Long Hoàng đã già, nhưng lại có uy thế đáng sợ nhất trong Long tộc.

Thân mình của nó cũng to gấp đôi những con Cự Long khác.

"Long Hoàng điện hạ."

Vire lui xuống dáng vẻ vô cùng cung kính.

ĐâÝ Chính là thần trong lòng mỗi thành viên của Long tộc.

"Hoan nghênh ngươi tới, cường giả loài người." Long Hoàng đi đến trước mặt Lâm Phàm, hóa thành hình người, xuất hiện trước mặt Lâm Phàm là một ông già râu tóc bạc phơ.

"Xin chào." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Giao lưu một cách thân thiện, thông thường chính là đơn giản như vậy.

Long Hoàng nhìn Lâm Phàm, khó có thể tưởng tượng sức mạnh của đối phương lớn đến đâu, chỉ dựa vào mắt thường, giống đối phương giống như một chiếc hố đen, lộ ra hơi thở nguy hiểm đến vô cùng.

Kẻ ăn rồng.

Đây là biệt danh mà Long Hoàng gọi Lâm Phàm.

Từ trước đến nay, quả thực cũng có loài người tự xưng là chiến sĩ diệt rồng, sau khi tiêu diệt Cự Long thành công, cũng sẽ ăn thịt của Long tộc để để tăng cường sức mạnh, nhưng đó chỉ là số ít, hơn nữa những con rồng bị giết, có lẽ là thành viên thật sự trong Long tộc, nhưng đa phần đều là đời sau không thuần chủng của Long tộc.

Không được coi là có huyết mạch Long tộc thuần khiết.

Long Hoàng nói: "Cường giả loài người, tại sao lại cứ giết hại đệ tử trong tộc của ta."

Ông ta rất muốn biết nguyên nhân.

Tuy rằng nói Long tộc rất bá đạo, nhưng các thành viên trong Long tộc không hề ngu xuẩn, nếu biết được người nào không dễ chọc, chắc chắn sẽ không đi gây sự, chỉ có chủng tộc có địa vị càng, mới biết càng rõ, gặp được kẻ đáng sợ thực sự sẽ có kết cục như thế nào.

Lâm Phàm nói: "Bởi vì chất thịt rất tốt."

"Chất thịt rất tốt?"

"Đúng vậy, chính là như vậy, ví dụ như con rồng có màu như thế kia, vậy thì thịt của nó sẽ ngon vô cùng, mềm dễ nuốt, vừa cho vào miệng đã tan chảy, thực sự vô cùng ngon." Lâm Phàm chỉ vào một con Cự Long Thủy Hệ cách đó không xa.

Con Cự Long bị Lâm Phàm chỉ vào, bất giác run rẩy cả người, động tử mắt co lại, ánh mắt ngây dại nhìn Lâm Phàm, đôi mắt loài người nhìn nó, giống như đôi mắt của ác ma vậy, không biết vì sao, từ trên trời rơi xuống từng dòng chất lỏng.

Đây là bị dọa sợ tè cả ra.

Bỗng ầm một tiếng.

Thì ra là con Cự Long đó bị Lâm Phàm dọa đến choáng váng đầu óc, ngất lịm đi, trực tiếp rơi xuống từ trên không trung, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Cảnh tượng thảm thiết như vậy.

Nếu để cho người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, gặp quỷ, đây đều là những con Cự Long ngang ngược bá đạo, đây còn là Long tộc trong lòng tôi hay sao.

Long Hoàng hoàn toàn bị chấn động bởi những lời nói của Lâm Phàm.

Nực cười.

Không ngờ chỉ vì nguyên do thịt của Long tộc ngon, nên đã vây bắt Long tộc bọn họ, đây là hành vi độc ác đến mức nào cơ chứ, đáng sợ đến mức nào cơ chứ quả thực chính là đang khiêu khích Long tộc.

Nhưng Long Hoàng cũng không gào thét tức giận với Lâm Phàm.

Mà là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Thực lực của đối phương rất mạnh.

Có năng lực hủy diệt cả Long tộc.

Nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi, cứ tiếp tục bám lấy, cũng chỉ là tai họa mà thôi.

Long Hoàng nói: "Mục đích mà ngươi đến đây là gì?"

"Tìm một con rồng."

"Là ai?"

Long Hoàng không biết rốt cuộc đối phương đang tìm ai, bây giờ người của Long tộc về cơ bản đều ở trong tộc, hơn nữa do ác ma loài người xuất hiện, cũng khiến cho rất nhiều Cự Long đang xa nhà đều ngoan ngoãn trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận