Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1051: Lâm Phàm, tôi cũng muốn hôn như vậy

Lâm Phàm, tôi cũng muốn hôn như vậy

Lúc này, ở trong mắt của Nhân Sâm thì Lâm Phàm với Mộ Thanh giống như chủ nhân củ của nó. Hai người yêu nhau thường xuyên đi dạo dưới ánh trăng, mà nó thì lẳng lặng nhìn từ đằng sau. Tuy không muốn trở thành bóng đèn nhưng bởi vì bản thân quá bị nhiều kẻ nhòm ngó, cho nên nó không dám cách quá xa.

Giờ đây, bầu không khí rất an tĩnh.

Mộ Thanh muốn để Lâm Phàm mở miệng trước, một nam một nữ đi ở công viên gây ra cảm giác rất kỳ quái. Cô lén quay đầu nhìn Lâm Phàm thì thấy khóe miệng của đối phương vẫn luôn khẽ cười, ánh trăng thực sáng ngời chiếu lên mặt anh.

“Anh có thể kể về Mộ Thanh cho em không?” Mộ Thanh hỏi.

Cô nghĩ rất lâu, cô chưa từng có quan hệ gì với Lâm Phàm, cũng chưa từng gặp qua nhưng đối phương vẫn luôn chắc chắn cô là vợ của anh. Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là anh từng quen biết một người con gái có khuôn mặt giống mình như đúc.

Dùng tình quá sâu.

Nên rất khó quên.

Tuy rằng cảm giác được một người đàn ông khiến cả tộc Tinh Không sợ hãi vây quanh thật không tệ.

Nhưng không thể ích kỷ.

Phải thì phải, mà không phải thì chính là không phải.

“Hả?” Lâm Phàm kinh ngạc nhìn vợ mình, không phải đầu của vợ anh có vấn đề đấy chứ, chứ sao lại hỏi một câu mà không thể nào hiểu được vậy?

Mộ Thanh ngẩng đầu mỉm cười, cười rất đẹp: “Em muốn nghe chuyện về Mộ Thanh từ trong miệng của anh.”

“Được chứ.” Lâm Phàm cười xán lạn, ‘vợ muốn nghe về cô ấy trong lòng mình sao? Thế thì nhất định phải nói thật tốt, hơn nữa còn phải khen vợ.’

“Mộ Thanh, vợ của anh rất lợi hại, mà anh thì lại rất ngốc, khi đó anh vẫn luôn bị người gọi là cậu chủ ngốc mà vợ của anh chính là thánh nữ của thánh địa võ đạo, rất đẹp, rất lợi hại. Anh muốn tìm cô ấy để lấy một món đồ quan trọng, nhưng mà cô ấy lại muốn anh lấy cô ấy làm vợ, cuối cùng thì anh đồng ý, mới đầu anh cảm thấy rất bất mãn, nhưng sau đó lại thấy rất vui…”

“…”

Mộ Thanh lắng nghe một cách an tĩnh, Lâm Phàm nói rất chậm rãi, rất bình tĩnh, không có cốt truyện máu chó, cũng không có mâu thuẫn, từ đầu đến cuối chỉ có thể cảm nhận được sự ấm áp, cơm chó tràn đầy.

Cô quan sát biểu cảm của Lâm Phàm.

Rất hạnh phúc.

Rất thỏa mãn.

Không giống như là bịa ra, dường như là chuyện này đã thực sự xảy ra, nhưng mà lời cuối cùng của Lâm Phàm… đã chết?

Mộ Thanh có chút kinh ngạc ngẩn người, dựa theo lời nói của Lâm Phàm thì chuyện đó đã qua rất lâu, răng long bạc đầu mãi mãi, thời gian không khớp.

Một lúc sau.

“Anh nói xong rồi.” Lâm Phàm đối mặt với Mộ Thanh, mỉm cười nói: “Anh chưa từng quên những chuyện của hai ta, có phải rất tuyệt hay không?”

Nói thật thì Mộ Thanh vừa tin tưởng lời của Lâm Phàm vừa không tin.

Nhưng những gì anh nói đều là hy vọng của bất kỳ người con gái nào đang khát vọng tình yêu.

Mộ Thanh đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

‘Anh ấy rất tốt.’

‘Chi bằng cứ giả vờ vậy, nhất định sau này sẽ rất hạnh phúc.’

Ý tưởng mới lóe lên đã bị Mộ Thanh vứt ra sau đầu.

‘Không được.’

‘Sao có thể lừa gạt đối phương cơ chứ!’

“Lâm Phàm…” Mộ Thanh dừng bước, ánh mắt đối diện với đôi mắt của Lâm Phàm. Mà Lâm Phàm cũng dừng lại, mỉm cười đối diện với Mộ Thanh, hình như là đang chờ mong điều gì đó.

“Em không phải người vợ mà anh mong nhớ ngày đêm. Đúng là em tên Mộ Thanh, nhưng anh cũng đã nói, hai người là răng long bạc đầu, mà em thì vẫn còn trẻ nên không thể là vợ của anh được, đúng không?”

Lâm Phàm lắc đầu, anh nắm tay của Mộ Thanh lên, chỉ vào vết sẹo và nói: “Đây là do anh cắn, giáo sư Tinh Không từng nói vũ trụ rất bí ẩn, cho dù là chuyện gì thì cũng có thể xảy ra nhưng chúng ta lại không biết nguyên nhân là gì.”

Mộ Thanh cúi đầu nhìn tay, đúng vậy, ngay cả cô cũng không biết vết sẹo này đến từ đâu, không nhớ nổi, cô không có chút ký ức nào về nó.

“Không thể nào.” Cô vẫn không tin.

Mỗi khi gặp vấn đề khó giải quyết, Mộ Thanh sẽ rút thuốc lá cho phụ nữ ra.

“Đừng hút thuốc, không tốt!”

Mộ Thanh để thuốc lá lại, cúi đầu nghĩ gì đó.

Nhưng vào lúc này.

Lâm Phàm nâng mặt cô, cúi đầu chôn ở giữa cổ của cô: “Anh sẽ không bao giờ quên mùi vị của em, cho dù qua đi bao lâu thì anh mãi mãi nhớ rõ.”

Mộ Thanh đột nhiên run lên, thân thể cô cứng đờ.

Đối với cô thì hành động của Lâm Phàm rất có tính xâm lược.

“Em…” Mộ Thanh rất muốn phản bác lại lời nói của Lâm Phàm nhưng lại không biết nói gì.

Lâm Phàm nhìn Mộ Thanh, ngón tay đặt trên môi cô, “suỵt” một tiếng rồi hôn lên. Đèn đường vẫn chiếu vào hai người, chùm tia sáng như khung cảnh của một đám cưới, chung quanh không có tí ánh sáng, chỉ có nơi này mới là điểm quan trọng nhất.

Đám người của ông Trương đứng ở cách đó không xa.

Tựa như khách khứa chúc mừng.

Nếu Viện trưởng Hách nhìn thấy một màn như vậy thì ông ta tuyệt đối sẽ kinh ngạc hô lên: “Á đù! Đây là kỳ tích của y học, rốt cuộc là tên khốn nào để Lâm Phàm xem văn cấm, thế mà làm một tên như Lâm Phàm hiểu, còn tình thú như vậy, đáng chết… Tôi muốn mời cậu đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn làm người tư vấn tình cảm, lương tháng tùy cậu, Hách Nhân tôi đây cũng muốn học.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận