Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 483: Các cậu có thể đừng quá trớn như vậy hay không?

Hai tay đại sư Vĩnh Tín chắp thành hình chữ thập trước ngực, sau đó mở trừng hai mắt, là chiêu thức Nộ Mục Kim Cương, trước tiên muốn dùng ánh mắt làm cho Tà Vật Cá Mập kinh sợ, chỉ là không ngờ tới, Tà Vật Cá Mập đổ ập xuống, một kích đánh tới.

"Lão nạp còn chưa ra tay, ngươi lại đánh lén trước, quá đáng."

"Kim Cương Bất Hoại Chi Thân."

Sau đó chỉ thấy cả người đại sư Vĩnh Tín tỏa ra ánh sáng màu vàng, thân thể tựa như được đổ bê tông một lớp chất lỏng kim loại màu vàng lên, đánh một quyền Đại Từ Đại Bi Chưởng về phía cây kích dài.

Chiến đấu là một việc rất nghiêm túc.

Nhất định phải toàn lực ứng phó.

Ầm ầm!

Một chưởng của đại sư Vĩnh Tín va chạm với cây kích dài, hình thành trùng kích quét sạch xung quanh.

Đại sư Vĩnh Tín lộ ra dáng vẻ tươi cười, giao thủ trong chốc lát, ông ta đã thăm dò rõ ràng tình huống của đối phương, lực lượng thật sự rất mạnh, tốc độ thực sự rất nhanh, nhưng tất cả vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Có thể khoan khoái chiến đấu một trận.

Hi vọng ở trong trận chiến này, tu vi còn có thể tăng lên.

"Thí chủ Tà Vật Cá Mập, lệ khí của ngươi quá nặng, ở chỗ này của lão nạp có bản kinh Phật. Mỗi ngày niệm kinh vài giờ có thể giúp ngươi loại bỏ lệ khí, tâm tình đạt được sự bình thản, đó gọi là Phật độ người có duyên. Gặp được thí chủ Tà Vật Cá Mập, ngươi chính là người có duyên trong lòng lão nạp."

"Ngã Phật Kim Quang Chưởng."

Ngoài miệng, đại sư Vĩnh Tín nói những lời làm người khác an tâm, nhưng động tác trong tay thì không dừng lại, uy thế mạnh mẽ, hoàn toàn bộc phát ra khí thế dũng mãnh không gì sánh được của một cao tăng Phật gia.

Vô cùng nhuần nhuyễn hung ác bày ra khiên thịt.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Tiếng động nặng nề không ngừng vang lên, cho dù coi thân thể là khiên thịt, cũng hoàn toàn có lực sát thương rất lớn.

"Kim Cương Bất Hoại."

Đại sư Vĩnh Tín tức giận, khiêng cây kích dài của đối phương, leng keng một tiếng, cây kích dài vỡ vụn.

Tà Vật Cá Mập hơi kinh ngạc, đương nhiên là không nghĩ tới thân xác của đối phương lại kinh khủng như vậy. Còn đối với đại sư Vĩnh Tín, nói thật, một trận vừa rồi ông ta có hơi chịu không nổi.

Đừng nhìn ông ta thi triển Kim Cương Bất Hoại mà trầm trồ.

Bởi sức lực của Tà Vật Cá Mập thật sự rất mạnh.

"Tốt lắm, tới đây, để lão nạp độ ngươi." Đột nhiên đại sư Vĩnh Tín mạnh mẽ vỗ hai chưởng về phía đối phương, nhiều năm qua vẫn là bốn người một tổ, ông ta nhận trách nhiệm khiên thịt dũng cảm xông tới, đã sớm rèn thành thói quen.

Vậy nên một kích vừa rồi kia rõ ràng có thể né tránh, nhưng ông ta vẫn kiên cường tự mình chống đỡ.

Ai nói cao tăng đại sư Vĩnh Tín không thích giả vờ yếu đuối để rồi sau đó dồn ép người khác?

Cho dù năng lực tuổi già có như thế nào.

Ông ta vẫn như cũ có một quyết tâm muốn chiến thắng.

Các thành viên trong bộ phận đặc biệt xung quanh nhìn thấy cảnh này thì vô cùng thán phục.

"Đại sư Vĩnh Tín không hổ là cao thủ đứng đầu của thành phố Duyên Hải, thân thể quá mạnh mẽ."

"Đúng vậy, điểm mạnh của Phật gia Cao Viện chính là bày ra khiên thịt, tất cả mọi người đều thích tổ đội Cao Viện."

"Thực lực của Tà Vật Cá Mập này cũng thuộc hàng ngũ đứng đầu của cấp Trấn Thành, nhưng nhìn tình huống bây giờ, đã rơi xuống thế yếu, quả nhiên là thực lực của đại sư Vĩnh Tín vẫn rất mạnh."

Bọn họ khen lấy khen để.

Lâm Phàm ngồi một bên xem trận chiến đến nhiệt huyết dâng cao, nhìn thấy cảnh chiến đấu của đại sư Vĩnh Tín, dòng máu trong cơ thể anh không tự chủ được mà nóng dần lên.

"Lâm Phàm, cậu làm sao vậy?" Ông Trương tò mò hỏi.

Lâm Phàm nói: "Bọn họ chiến đấu thật kịch liệt, tôi có chút ý nghĩ."

"Tôi phát hiện cậu bây giờ đã trở nên xấu xa rồi." Ông Trương cảm thán, trước kia không phải như vậy. Lúc ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bọn họ yêu thích thiên nhiên, thích sự hòa bình, luôn luôn không muốn đánh nhau với người khác.

Nhưng bây giờ... Ông ta phát hiện Lâm Phàm đã thật sự thay đổi rồi.

"Không có, tôi chỉ cảm giác đây là một loại tu luyện, ông không cảm thấy tôi nói rất đúng à?" Lâm Phàm nói.

"Hình như cũng có lý, giống như khi tôi thi châm cho người khác vậy, chỉ khi nào thuần thục mới có thể tiến bộ. Từ khi tôi châm cứu cho những người đó, tôi phát hiện năng lực châm cứu của tôi đã có tiến bộ rồi." Ông Trương trầm tư, cảm thấy Lâm Phàm nói rất có lý.

Tí tách!

Trời mưa.

Mưa lâm râm rơi xuống, tí tách ở trên đỉnh đầu.

Đại sư Vĩnh Tín ngẩng đầu lên, chau mày, đang yên đang lành trời mưa làm gì?

"Ha ha ha..." Tà Vật Cá Mập cười dữ tợn, giang hai cánh tay, cảm nhận nước mưa đang mang tới lực lượng cho nó. Nó chậm rãi cúi đầu, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm vào đại sư Vĩnh Tín: "Con lừa trọc ngu xuẩn, ông có biết nước mưa đối với tôi mà nói đại biểu cho cái gì không?"

"A Di Đà Phật, thí chủ Tà Vật ngươi muốn mắng lão nạp, có thể gọi lão nạp là con lừa trọc. Còn về hai chữ ngu xuẩn này, có thể đừng kêu hay không, lão nạp có được một thân trí tuệ Phật tâm, tự nhận mình không phải là người ngu xuẩn." Miệng đại sư Vĩnh Tín niệm Phật, cảm thấy bất bình với xưng hô mà nó gọi ông ta.

"Ha ha." Tà Vật Cá Mập cười lạnh, đã được nước mưa thấm ướt làn da, phát ra tiếng kẽo kẹt, cơ bắp phồng lên, đường cong càng thêm chấn động, đen cứng như sắt thép, mang đến cho người ta cảm nhận có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

Xoát!

Trong chớp mắt.

Tà Vật Cá Mập biến mất tại chỗ, vây cá phía sau lưng tựa như máy bơm hơi, vang lên ầm ầm chấn động không khí.

"Tốc độ thật nhanh."

"Cảm giác áp bức này làm tim lão nạp đang đập nhanh từng hồi đấy."

Đại sư Vĩnh Tín cảm nhận được cỗ áp lực đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận