Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1146: Người thật sự không giống những người ta từng gặp

Người thật sự không giống những người ta từng gặp

Một trăm vạn đấy.

Rốt cuộc là chuyển cho ai vậy?

Đợi đã...

Đây lại là tên hèn hạ nào vậy.

Chẳng lẽ, một ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu anh ta.

Chuông tin nhắn rung lên.

Ấn mở xem.

Là một người quen gửi tới.

“Viện trưởng Lý, chơi đủ lớn đấy, tình cảm bố con sâu nặng, cảm động phát khóc luôn.”

Lý Lai Phúc nhíu mày.

“???”

Ba dấu hỏi chấm chính là nghi vấn của anh ta lúc này.

Người này mịa nó nói cái gì, nghe méo hiểu cái gì cả.

Anh ta thân là viện trưởng, đã không còn là phó viện trưởng trước kia nữa, không còn là người dễ bị trêu chọc lúc trước nữa, cũng không thể tiếp tục trêu chọc anh ta nữa, mà phải tôn trọng anh ta.

Nhưng cái kẻ này lại có chút ngang ngược.

Lý Lai Phúc mở vòng bạn bè, lúc phát hiện cái tên bên cạnh ảnh đại diện, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

“Hách Nhân là bố của tôi!”

Mịa nó!

Lý Lai Phúc vỗ mạnh vào đầu, cực kỳ đau đầu, sau đó mở bài đăng trong vòng bạn bè, nhìn thấy bài đăng của mình trong vòng bạn bè vào lúc rạng sáng ngày hôm qua.

Là một cái video.

Ấn mở ra xem.

m thanh chói tai truyền đến.

“Hách Nhân là người bố tôi yêu nhất...”

Tít tít!

Lý Lai Phúc vội vàng tắt video đi, đồng thời xóa luôn cái video đó đi, sau đó không chút do dự ấn vào vòng bạn bè của Hách Nhân.

Ấn vào để xem.

Đúng như những gì anh ta nghĩ.

Anh ta thực sự đã đăng video.

Nhìn phần bình luận phía dưới, hầu như đều là bạn tốt.

“Chúc mừng viện trưởng Hách!”

“Chúc mừng viện trưởng Hách được làm bố!”

...

Nhìn thấy những cái bình luận này, cả người Lý Lai Phúc đều phát run.

Ngoài ra còn có một cái caption.

“Con trai nhất quyết gửi cho tôi, lòng tốt khó chối từ, tôi chỉ có thể nhận.”

Con mịa nó con chó Hách.

Lý Lai Phúc nghĩ lại lúc đến bệnh viện, rất nhiều người nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, lúc đầu anh ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ anh ta mới phát hiện, mặt mũi đã ném về tận nhà rồi.

Gọi điện cho Hách Nhân.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Rất nhanh.

Tất cả mọi người trong bệnh viện nghe thấy một tiếng gầm thét chói tai.

“Hách Nhân, tôi với ông không đội trời chung.”

Bộ phận đặc biệt.

Độc Nhãn Nam gửi tin nhắn cho Hách Nhân.

‘Tối qua chơi lớn thật đấy.’

‘?’

‘Giả vờ à?’

‘Không hiểu.’

Độc Nhãn Nam lắc đầu cười, thật là hay, xem như Lý Lai Phúc xui xẻo, thế mà lại quen cái tên Hách Nhân này. Bọn họ đều là có sức mạnh trên người, lúc đó uống say rồi, nhưng sau đó đã trực tiếp tan đi hơi rượu, chẳng có chuyện gì cả.

Người duy nhất có chuyện chính là Lý Lai Phúc.

Cốc cốc!

“Vào đi.”

Kim Hoà Lị mang giày cao gót, lắc lư vòng eo gợi cảm, cầm tài liệu đi vào.

“Lãnh đạo, tối qua nước Tinh Thiêu xảy ra động đất cấp mười hai, xuất hiện cự thú thần bí, cả thành phố bị huỷ diệt, chết hơn bốn vạn người.”

Ánh mắt của Độc Nhãn Nam vốn dĩ rất nghiêm túc.

Dù sao chuyện mà Kim Hoà Lị báo cáo chắc chắn là chuyện rất quan trọng, nghe thấy nửa câu trước, ánh mắt nghiêm túc của Độc Nhãn Nam dịu bớt, đốt một điếu xì gà.

“Oh!”

Ông ta bình tĩnh đáp lại.

Cũng đâu phải là nước Long bọn họ gặp chuyện này.

Kim Hoà Lị nói: “Nước Tinh Thiêu gửi tin tức đến tổng bộ, hy vọng chúng ta có thể giúp bọn họ giải quyết cự thú.”

Độc Nhãn Nam nói: “Ông cụ Từ nói thế nào?”

“Ông cụ Từ nói Hạ Đô thiếu nhân lực, đẩy qua cho chúng ta.”

Độc Nhãn Nam cười: “Ông giả đó đúng là biết đá banh, trả lời nước Tinh Thiêu là thành phố Duyên Hải chúng ta đang gặp phiền phức rất lớn, không thể dứt ra được, bảo bọn họ từ mình nghĩ cách đi.”

Nghe thấy lời căn dặn này, theo lý mà nói, Kim Hoà Lị chỉ cần sắp xếp xuống dưới là được, không cần quan tâm những việc khác. Nhưng cô ta do dự một lúc, cảm thấy vẫn là nên nói ra suy nghĩ của mình thì tốt hơn.

“Lãnh đạo, theo giám sát năng lượng, nước Tinh Thiêu không thể nào đối phó lại con cự thú đó, nếu chúng ta để mặc không quan tâm, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.”

Hai ngón tay Độc Nhãn Nam kẹp điếu thuốc, khói thuốc che phủ mặt ông ta: “Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì, sống hay chết cũng là chuyện của bọn họ, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ nước Long, những chuyện khác không liên quan đến chúng ta.”

“Tôi hiểu rồi.” Kim Hoà Lị đáp.

Khi Kim Hoà Lị chuẩn bị ra ngoài, Độc Nhãn Nam nói: “Tôi là người thù dai, đừng quên lúc trước khi nước Tinh Thiêu lớn mạnh đã chèn ép chúng ta thế nào. Khi chúng ta bị Tà Vật xâm lược, cần sự giúp đỡ, bọn họ chẳng chịu giúp chúng ta. Cuối cùng chúng ta dựa vào ai? Dựa vào chính con người của nước chúng ta không do dự mà xông lên, dùng tính mạng để đổi lấy tính mạng của Tà Vật, cuối cùng mới thắng được.”

“Vì vậy, hãy nên để bọn họ cảm nhận được cảm giác lúc đó của chúng ta.”

Độc Nhãn Nam cũng là một người rất lạnh lùng.

Kim Hoà Lị đứng ở trước cửa, cuối cùng vẫn là phụ nữ, trong lòng nghĩ đến tính mạng, hy vọng những tính mạng vô tội có thể được giúp đỡ.

Nhưng đối với Độc Nhãn Nam, ông ta sẽ không làm ra chuyện bất lợi đối với đất nước của mình.

Cự thú có thể khiến nước Tinh Thiêu khoanh tay chịu trói chắc chắn là là cự thú cấp Thiên Vương trở lên.

Có thể đối phó với cự thú như thế này.

Hạ Đô có ông cụ Từ.

Nhưng ông ta không chịu đi, còn lại chỉ có thành phố Duyên Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận