Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 206: Vì vừa rồi ở đội chiến đấu (2)

Bọn họ rất sợ, tại sao lúc nào cũng gặp một người như vậy, sẽ không ra tay bất thình lình với chúng ta chứ.

Kim Hòa Lị nhìn hai người họ, quay người rời đi mà không nói một lời.

Lâm Phàm và Lão Trương gãi đầu không hiểu.

“Cô ấy đi rồi.”

“Lâm Phàm, chúng ta mau đi thôi. Cô ấy thật là đáng sợ, cô ấy bỏ đi không nói một lời, có phải cô ấy đi lấy đồ làm tổn thương chúng ta không?”

Lâm Phàm tin rằng Lão Trương nói đúng.

Vội vàng kéo Lão Trương đi.

Sợ quá.

Tại văn phòng.

“Tôi muốn biết họ rốt cuộc là ai?” Kim Hòa Lị chống tay lên bàn.

Hỏi với vẻ mặt nghiêm túc, nếu như eo hơi cong một chút, đó sẽ là một cách tấn công thông minh.

Trên tivi đều diễn như vậy.

Cảm thấy rất khâm phục những người yêu cầu thư ký phải mặc trang phục như vậy, chỉ những người có kinh nghiệm và tận tâm mới thấy rằng đây là trang phục đẹp nhất.

“Cô đang nói về ai vậy.”

Người đàn ông một mắt nhìn Kim Hòa Lị, cô vừa ăn trúng thuốc nổ hay là ai đã chọc giận cô mà mới sáng sớm đã nóng giận như vậy. Thực sự hy vọng cô ấy có thể tìm được bạn trai, chỉ có cách này, cô ấy mới có thể giải quyết cơn cáu kỉnh của cô vào mỗi buổi sáng.

Thậm chí có thể nằm liệt trên giường, phá vỡ kỷ lục nhiều năm không nghỉ phép của cô.

Tất nhiên đây là những gì anh tưởng tượng mà thôi. Nếu để cô ấy biết, thì nhất định cô ấy sẽ lật tung bàn mà chửi, sau đó cô sẽ mang anh lên báo cáo, đây chính là sự đáng sợ và tích cực của phụ nữ.

“Đó là hai người anh đã mời trở lại. Tôi muốn thông tin của họ.” Kim Hòa Lị nói.

Người đàn ông liếc mắt một cái có vẻ kỳ quái nói: “Tại sao cô đột nhiên có hứng thú với bọn họ? Cô có tình cảm đối với một trong hai người bọn họ sao? Đừng lo lắng, chỉ cần cô nói, tôi sẵn sàng làm mai mối cho cô.”

Đương nhiên, anh sẽ không cho cô biết thông tin của hai người họ.

Trong trường hợp bị lộ, ắt hẳn sẽ gặp rắc rối.

Theo như tính cách của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ báo cáo, thậm chí đến cả tiêu đề của bản báo cáo cô ấy cũng nghĩ xong rồi.

[Lãnh đạo cao nhất của bộ phận đặc biệt của thành phố Diêm Hải thiên vị gian lận để nhận bệnh nhân tâm thần vào khoa và chiếm dụng tài nguyên quốc gia]

Hoặc tiêu đề dài hơn một chút.

Nhưng nó có nghĩa tương tự.

“Tôi đang hỏi vấn đề này rất nghiêm túc. Tôi có quyền biết thông tin của mọi thành viên trong bộ phận đặc biệt.”

Kim Hòa Lị nghiêm túc nói.

Người đàn ông một mắt nói: “Tôi không thể nói cho cô biết thông tin của bọn họ, nhưng cô yên tâm, tôi lấy bản thân bảo đảm bọn họ không có vấn đề gì.”

Anh ta biết danh tính Kim Hòa Lị.

Cô ấy cũng giống anh có thể biết danh tính của bất kỳ ai. Anh cũng khoang dung với tính cách không nể mặt ai của Kim Hòa Lị, và anh cũng biết rằng cô chỉ vì muốn tốt cho thành phố Diêm Hải.

Cũng vì cô có những câu chuyện buồn.

Kim Hòa Lị là một đứa trẻ mồ côi.

Cô từng có một gia đình hạnh phúc nhưng cha mẹ lại chết thảm vì hành động của kẻ phản bội, điều này đã để lại một bóng đen khó phai trong lòng Kim Hòa Lị kể từ đó.

Vì vậy, bây giờ cô ấy rất nôn nóng muốn biết thông tin của mọi thành viên trong bộ phận đặc biệt.

Chỉ là cô không muốn xuất hiện những kẻ phản bội.

“Tôi hy vọng anh có thể đảm bảo điều đó.” Kim Hòa Lị nói.

“Yên tâm, bảo đảm, hoàn toàn bảo đảm.” Người đàn ông một mắt bất lực nói, nếu một nhân viên bình thường nói chuyện với anh ta như vậy, anh ta sẽ cho đối phương biết rằng ở thành phố Diêm Hải nhỏ bé này, có ai mà không biết mặt ông ta chứ?

Thật đáng tiếc!

Khi gặp phải tổ tông này.

Nhưng cũng có thể hiểu được.

Ai đã khiến anh ấy trở thành một người tốt.

Kim Hòa Lị không quay lại phòng ban của mình mà đến phòng nhân sự, tìm Phi Á và hỏi thông tin của hai người đó. Phi Á không biết, cô ấy đến bây giờ cũng không biết hai người đó làm gì, và cô ấy cũng không biết họ đã tốt nghiệp viện y học nào.

Mọi thứ đều là một ẩn số.

“Có ảnh không?”

“Không có.”

Đến cả cái để tìm kiếm cũng không có, tất cả đều tự sếp xử lý, không có bất kỳ hồ sơ nào.

Điều này hoàn toàn khiến Kim Hòa Lị tò mò.

Rốt cuộc là ai?

Mà làm cho người đàn ông một mắt hao tâm tổn trí che dấu như vậy.

“Nghe nói Lưu Ảnh rất thân với bọn họ.” Phi Á bán đứng Lưu Ảnh, mặc dù là cùng là phụ nữ nhưng trước mặt Kim Hòa Lị cô vẫn phải chịu rất nhiều áp lực.

Vì vậy, cô muốn nhanh chóng chọn một người nào đó.

Để anh ta chịu cơn giận của Kim Hòa Lị.

Lưu Ảnh đang làm việc chăm chỉ thì hắt xì hơi, xoa xoa mũi, anh không hiểu, buổi sáng không có gió thì làm sao có thể hắt hơi. Đôi tay nhỏ tiếp tục đánh máy, anh lại bắt đầu làm việc.

Thật sự mệt mỏi.

Làm sao lại như vậy.

Tóc trên đỉnh đầu khẽ đung đưa, thể hiện việc anh ta không thể đứng yên.

Lâm Phàm và Lão Trương còn có cả tà vật gà trống, bước đi trên phố một cách vô định, và họ cảm thấy rằng ngày mới nhất định phải tràn đầy sức sống.

"Ừ!"

Lâm Phàm cúi đầu suy nghĩ, im lặng.

“Có chuyện gì vậy?” Lão Trương hỏi.

Tà vật gà trống có chút chột dạ, dù sao cũng đừng nghĩ đến việc ăn nó, còn nếu Lâm Phàm nghĩ về việc khác thì không quan trọng.

“Tôi đang nghĩ chúng ta nên làm gì đây.” Lâm Phàm nói.

Lão Trương cũng đã nghĩ như Lâm Phàm: “Chúng ta có thể ngắm phong cảnh.”

“Hay đó.”

"Hehe."

Lão Trương có chút đắc ý, dù sao hôm nay anh đã giải quyết xong việc phải làm.

"Mấy người này thật kỳ lạ."

"Ảnh" rất khó hiểu, sếp bảo anh theo dõi hai người này và ghi lại những gì họ đã làm hàng ngày. Trước đây thì sếp nói không cần theo dõi họ, nhưng giờ anh lại yêu cầu anh theo dõi họ.

Dựa vào quan sát của anh.

Kết luận là...

Họ là những người tốt.

Họ giúp bà lão qua đường.

Họ trèo lên cây nhặt bóng giúp đứa bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận