Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 445: Đời người cứ như vậy mà bước tới đỉnh cao

"Cái này thật giống như là kiến thức bí truyền của thiên sư Trương, người bị đánh trúng gân mạch toàn thân đứt từng khúc, máu chảy ngược, chen vỡ mạch máu, gân mạch trong cơ thể không còn cái nào lành lặn."

"Hình như là vậy."

"Người có thể dẫn thiên sư Trương tự mình ra tay, coi như cậu ta là người đầu tiên."

Đi, đi.

Khi thiên sư Trương đi tới cửa lớn, ông ta dừng bước lại, nghi hoặc xoay người nhìn về phía Lâm Phàm.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Hiển nhiên là không ngờ rằng vậy mà đối phương lại không bị gì.

Điều này sao có thể.

"Cậu không bị gì?" Thiên sư Trương hỏi.

Lâm Phàm nói: "Đúng vậy, không có chuyện gì."

Anh rất hoang mang, không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì, phẩy vào cơ thể của anh, một chút cảm giác cũng không có.

Không hiểu nổi.

"Không đơn giản."

Thiên sư Trương trầm tư suy nghĩ, chưa từng có ai nhận kiến thức bị thất truyền của ông ta mà còn bình an vô sự, ngay cả khi anh ta nôn ra một chút máu, cũng có thể chứng tỏ thanh bảo kiếm của ông ta vẫn còn giá trị, chỉ là thực lực của đối thủ mạnh một chút, không phải là không thể đánh bại.

Nhưng bây giờ…

"Cậu chủ Lâm, nếu cậu có thể chống lại chiêu thức giết người của tôi, chứng tỏ cậu không thể chết được, tài nghệ của đồ đệ tôi không giỏi đã trách lầm người khác, mối ân oán giữa tôi và cậu đều xóa sạch."

Thiên sư Trương cho rằng người này thật đáng sợ, bất khả chiến bại, ông ta vừa ra tay rất tàn nhẫn nhưng đối phương vẫn ổn, có nghĩa rằng thực lực của đối phương rất đáng sợ, sợ rằng khó mà đối phó lại được.

Nếu đã có lối thoát, vậy nhanh chóng đi xuống.

"Cáo từ."

Thiên sư Trương chắp tay, sau đó bước về sau, biến mất như bóng ma, không còn dáng vẻ chậm rãi như trước.

"Trương…"

Vài ông cụ trong gia tộc nhẹ nhàng gọi, lời nói vừa đến miệng lại nuốt xuống, nhìn ông cụ Lâm cười xấu hổ, như gặp quỷ, sự việc sao thành ra như vậy, không hề giống như họ tưởng tượng.

"Cút!"

Ông cụ Lâm tức giận như trận lũ to bất ngờ, tức giận gào thét, khiến màng nhĩ mọi người đều đau nhức.

"Anh Lâm, nếu anh muốn chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ làm vậy, tại sao phải mắng chúng tôi? Dù sao, chúng ta đã có tình bạn hàng chục năm." Ông cụ Đoàn lộ rõ vẻ ấm ức.

Nhìn thấy ánh mắt của ông cụ Lâm, ngay lập tức ngậm miệng lại.

Mang theo người của mình nhanh chóng rời đi.

Họ cảm thấy bản thân mình như những kẻ ngốc, cảm giác bực bội khó tả.

Cơ hội thường đến rất nhanh, trong nháy mắt biến mất không dấu vết, rất khó giữ lại.

Lúc này.

Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều thay đổi ánh mắt khi nhìn thấy Lâm Phàm, người đó là thiên sư Trương, huyền thoại võ đạo, lại rời đi như vậy, hơn nữa họ đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Đó là thiên sư Trương dường như đã phải chịu thiệt.

“Phàm ơi, con không sao chứ?” Mẹ Lâm lo lắng hỏi, vừa rồi thiên sư Trương vỗ lên người con trai mình, bà ấy sẽ không nghĩ là chỉ phủi bụi, chắc hẳn ra tay rất tàn nhẫn.

"Không sao. "

Lâm Phàm cảm thấy người ở đây thật kỳ lạ.

Anh ta thật sự không có chuyện gì, nhưng người ở đây như rất thích hỏi có chuyện gì không vậy, cảnh tượng trong mơ thật sự rất kỳ quái, có một loại cảm giác kỳ dị khó diễn tả.

Nếu ông Trương ở đó.

Tôi chắc chắn sẽ nói, tôi sợ, có phải những người ở đây, não có vấn đề rồi không?

Những gia tộc này rời đi chắc chắn sẽ đem chuyện nhà họ Lâm truyền ra bên ngoài.

Gây ra động tĩnh rất lớn.

Thiên sư Trương đã đích thân xuống núi để trả thù cho đồ đệ là đạo trưởng Thanh Vân, nhưng ông ta lại thất thủ tại nhà họ Lâm, cuối cùng đã ra đi trong tuyệt vọng.

Phản ứng đầu tiên của những người xem tin tức đều nghĩ đây là điều không thể.

Đó chính là thiên sư Trương, huyền thoại võ đạo, là thần tượng mà vô số người tôn sùng, vậy mà bây giờ lại nói ông ta thất thủ dưới nhà họ Lâm, đối với bọn họ mà nói, đây là một trò đùa, chuyện mà bọn họ không dám tin.

Những gia tộc đó đều có phương tiện truyền thông tin tức.

Ông ta bị nhà họ Lâm đánh bại.

Phải khắc phục từ những hướng khác, ví dụ như thổi bùng lên chuyện nhà họ Lâm, thật ra không phải là nói điêu gì, mà nói thật, chính là đưa Lâm Phàm lên trời cao.

Nhà họ Lâm.

Lâm Phàm ở trong nhà rất khó chịu hỏi bọn họ thánh địa võ đạo ở đâu nhưng không ai nói cho anh ta biết, anh ta khó hiểu vì sao bọn họ lại không nói cho mình.

Có phải vì có một số bí mật không thể nói cho người khác biết không?

Nhìn thấy máy tính trên bàn.

Anh ta nảy ra ý tưởng, bật máy tính lên, tìm kiếm ‘thánh địa võ đạo’, ngay sau đó hiện ra kết quả.

Thánh địa võ đạo đã tồn tại hàng trăm năm, thuộc về thánh địa trong lòng võ giả khắp thiên hạ, anh ta không để ý mấy đến những lời giới thiệu này mà xem qua vị trí của thánh địa võ đạo.

Rất nhanh.

Anh ta đã tìm ra vị trí của thánh địa võ đạo.

"Núi Thái Bạch."

Hóa ra là ở đây.

Lúc này Lâm Phàm muốn lên đường, nhưng anh ta nghĩ người trong nhà sẽ không muốn anh ta đến đó, nếu nói với họ về hành động của mình thì chắc chắn sẽ bị chặn lại, nên anh ta nghĩ lại, để đến đêm là hợp lý nhất.

Đến đêm.

Tiếng kêu của những con côn trùng chút chít vang lên, sự thay đổi của khí hậu đã khiến chúng phát hiện ra một điều vô cùng vui vẻ khác, kết quả cuối cùng là sẽ có thêm nhiều con côn trùng nhỏ.

Lâm Phàm nằm trên giường và ngủ thiếp đi, ting ting ting, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Anh ta dụi mắt và bật dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận