Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 888: Long thần: Ngươi có muốn như vậy không… (5)

Long thần: Ngươi có muốn như vậy không… (5)

Độc Nhãn Nam biết được thì cả người đều ngơ ngác.

Dao động năng lượng không phải ở trong di tích Sơn Xuyên.

Trái lại xuất hiện ở ngoại ô.

Cái này đúng là chuyện rất khủng khiếp.

Lúc này, cuộc chiến vẫn tiếp tục như trước.

Long thần có ấn tượng mạnh về thực lực của Lâm Phàm, thật sự rất mạnh, mạnh hơn tưởng tượng của ông ta, đôi bên đánh tới đánh lui, đồng thời phát hiện Lâm Phàm cực kỳ anh dũng thiện chiến, thế mà lại có thể không ngừng hoàn thiện phương thức chiến đấu của bản thân ngay trong cuộc chiến.

Ong!

Không gian chấn động.

Tinh thần lực của Long thần hóa thành lưỡi dao sắc bén hung ác đâm vào não của Lâm Phàm, nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người chính là vùng não, người chưa tu luyện vùng não rất khó để nhận lấy một đòn kia.

Trong Tinh Không vô tận kia, phương pháp tu luyện vùng não cũng rất quý giá, quý đến mức tận cùng, cho dù là một tộc lớn cũng không chắc có thể có được một phương pháp tu luyện vùng não hoàn chỉnh.

Thân thể Lâm Phàm run lên, trong đầu có cái gì đó xuất hiện.

Vung đầu.

Vung đi cái cảm giác không thoải mái này.

"Cái gì?"

Long thần vô cùng khiếp sợ, nếu vừa nãy không có sai lầm gì, ông ta quả thật đã dùng tinh thần lực sắc bén đâm vào vùng não của đối phương, nhưng trong chớp mắt, cảm giác liên hệ này đã lập tức tan thành mây khói, giống như bị người ta trực tiếp loại bỏ.

"Ngươi có phương pháp tu luyện vùng não?"

Vẻ mặt Lâm Phàm đầy nghi ngờ nhìn đối phương, hoàn toàn không biết đối phương đang nói cái gì.

Phương pháp tu luyện vùng não?

Chẳng lẽ là một phương pháp tu luyện kiểu mới sao?

Đương nhiên, bây giờ đang là lúc chiến đấu, khi chiến đấu thì cả thân thể và tâm hồn đều chìm vào trong đó, về phần những chuyện phía sau, đương nhiên là chờ đấu xong rồi nói sau, bây giờ nói cái gì đều quá sớm.

Trong mắt Long thần.

Tinh thần tương đương với ý chí.

Đều là sự tồn tại hư vô mờ mịt.

Nếu có phương pháp tu luyện, có thể ngưng tụ những hư vô mờ mịt này thành thực thể, nhưng vừa nãy Long thần cảm nhận được trong vùng não của đối phương có một ý chí rất mạnh vẫn đang ngủ đông, trong phút chốc khi va chạm đã tạo thành uy thế phản đòn, vậy mà lại khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi.

"Nơi này quá nhỏ, không buông thả tay chân được, đi theo ta đến Tinh Không đánh một trận."

Long thần thật sự muốn đánh một trận với Lâm Phàm, chuẩn bị tiến hành một cuộc chiến nhẹ nhàng vui sướng với Lâm Phàm trong Tinh Không, nơi này quá nhỏ, quá yếu ớt, không thể buông thả tay chân được.

"Không đi." Lâm Phàm quyết đoán trả lời.

"Tại sao?" Long thần thật sự không ngờ đối phương vậy mà lại từ chối, hiển nhiên là có chút khó hiểu, chiến đấu không phải rất vui sướng sao?

Vì sao đột nhiên lại không đồng ý?

Lâm Phàm nhìn bạn bè tốt của anh ta: "Tôi lo lắng cho các bạn của tôi, nếu tôi rời đi, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, tôi không thể cứu bọn họ được. Tuy nói chiến đấu rất quan trọng, nhưng so với những người bạn của tôi thì còn kém xa."

Đừng nhìn Lâm Phàm đi ra từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Nội tâm thật sự rất tinh tế.

"Bổn tọa cam đoan không ai dám động vào bọn họ, ngươi không tin à?"

Ham muốn chiến đấu của Long thần đã hoàn toàn bị Lâm Phàm khơi gợi lên, rất muốn chiến đấu với anh ta một phen, bây giờ lại không thể trút hết sự khó chịu khi bị cắt ngang, tâm trạng vô cùng buồn bực.

Lâm Phàm nói: "Không tin."

Đệch!

Suýt nữa đã không nhịn được mà chửi tục.

Nghĩ xem Long thần là loại người nào, ai dám đi ngược lại với mong muốn của ông ta, chỉ cần ông ta nói muốn bảo vệ người này, sẽ không có ai dám chạm vào.

Ánh mắt Long thần nhìn về phía đám đệ tử tộc Tinh Không đang ngơ ngác: "Ngươi đang lo lắng khi chúng ta đang chiến đấu, bọn họ sẽ gây hại đến bạn bè của ngươi sao? Nếu như vậy, bổn tọa tiêu diệt bọn họ, chấm dứt mối họa về sau, thế nào?"

Đệ tử tộc Tinh Không nghe lời này.

Sắc mặt trắng bệch.

Chạy thì chắc chắn muốn chạy, nhưng ở trước mặt Long thần, chạy trốn chỉ là một loại lừa mình dối người mà thôi.

"Không cần, lúc nãy người ta không xúc phạm gì tôi, dựa vào cái gì mà giết người ta." Lâm Phàm nói.

Long thần hít sâu một hơi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"À… chiến đấu trên mặt đất không phải được rồi sao?" Lâm Phàm phát hiện yêu cầu của Long thần hơi nhiều, hơn nữa suy nghĩ rất kỳ quặc, rõ ràng chiến đấu trên mặt đất cũng đủ rồi, đâu cần chạy đến Tinh Không làm gì?"

Huống chi mình cũng sẽ không bay.

Rất khó dừng lại ở trong Tinh Không một thời gian quá dài.

"Bổn tọa không buông thả được."

"Ông buông đi."

"Buông không được…"

"Vậy đừng đánh nữa, lần sau tiếp tục vậy."

Suy nghĩ của Lâm Phàm rất rõ ràng, cân nhắc nặng nhẹ vô cùng chuẩn, liên quan đến vấn đề an toàn của bạn bè, anh ta lại càng đối xử nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không có tâm lý may mắn.

Hơi thở Long thần dồn dập, rõ ràng đã tức giận: "Ngươi đang đùa ta à? Bổn tọa vượt qua vô số ngân hà để đến đây đánh một trận với ngươi, ngươi lại nói với ra đừng đánh, ngươi có biết những lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì không?"

"Tôi biết, chính là chúng ta không cần tiếp tục chiến đấu nữa, không phân ra thắng bại, có thể dời lại đến lần sau." Lâm Phàm vô cùng lạnh nhạt, sau đó nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận