Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1281: Xin lỗi, tôi thật sự tìm nhầm người rồi (2)

Xin lỗi, tôi thật sự tìm nhầm người rồi (2)

Lâm Phàm nhìn đối phương, nói thật, anh hơi không hiểu rốt cuộc ý của đối phương là gì.

Anh cứ cảm thấy hơi sâu sắc.

Không sai, chính là sâu sắc.

Với cách nghĩ của anh, lời này không được tính là lời mà con người nói.

“Cho hỏi Thần Hắc Ám là lão đại của các người sao?” Lâm Phàm hỏi.

Đến bây giờ anh vẫn chưa rõ, cái tên ác nhất, mạnh nhất mà anh cảm giác được có phải là Thần Hắc Ám hay không, cái gọi là mạnh nhất cũng chỉ là so với người khác mà thôi, nhưng trong mắt anh, kiểu mạnh nhất này vẫn rất yếu.

“Thần Hắc Ám?” Elbad suy nghĩ, sau đó phát ra tiếng cười u ám: “Thần Hắc Ám, gọi chủ nhân của ta bằng cái tên cao quý như vậy, đúng là không sai. Nhưng hành vi của ngươi đã không thể tha thứ, hãy cống nạp linh hồn của ngươi đi.”

Vừa dứt lời.

Elbad giơ cây kiếm trong tay lên, xông thẳng về phía Lâm Phàm, đột nhiên, một luồng kiếm khí đen nhánh cuộn đến, đó chính là kỹ năng chiến đấu trong truyền thuyết.

Trước đây hắn ta từng là đại chiến sĩ, thời gian này trở thành vong linh, thực lực càng trở nên mạnh hơn, cho dù những người lúc trước từng ngang tài ngang sức với hắn ta có đến thì cũng không còn là đối thủ của hắn ta nữa.

Đùng đùng!

Ầm!

Leng keng!

Mũ sắt lăn xuống như trái bóng, lăn đến một góc tối tăm.

Xì xì!

Cây kiếm khổng lồ xoay tròn trên không trung, sau đó cắm xuống đất, tiếng động ồn ào lúc nãy đã hoàn toàn tan tành mây khói.

“Ôi!”

Lâm Phàm tiếc nuối, anh chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi mà, nhưng rõ ràng là đối phương không muốn cho anh bất kỳ cơ hội nào.

Đối với tình huống này, anh chỉ có thể hỏi… tại sao lại muốn làm như vậy.

Tầng cuối cùng của ngôi mộ lớn.

“Đây…”

Quân chủ Vong Linh chìm vào suy nghĩ, sự thay đổi của sự việc đã hơi vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn ta rồi.

Đại chiến sĩ vong linh của hắn ta thế mà đã bị đánh bại.

Đây đúng là chuyện hắn ta không ngờ tới.

Nhưng chuyện này không hề khiến hắn ta cảm thấy có gì không đúng. Thời gian trước, ma pháp sư cấp Thánh duy nhất của Đế quốc Locke có đến gây chuyện với hắn ta, nhưng đã bị hắn ta đánh đến bị thương nặng, nên hắn ta vô cùng tự tin với thực lực của bản thân mình.

Không ai có thể thách thức uy nghiêm của Quân chủ Vong Linh hắn.

“Quân chủ đại nhân, Elbad đúng là một tên vô dụng, hãy để tôi đi lấy linh hồn của tên kia.” Tử Thần Vong Linh nói.

Hắn ta rất khinh thường thực lực của Elbad.

Kẻ yếu không đáng để đồng tình.

“Không cần, cứ để hắn ta đến đây, ta muốn tự tay lấy đi linh hồn của hắn ta, để hắn ta trở thành nô bộc vong linh của ta.” Ngọn lửa trong hốc mắt của Quân chủ Vong Linh đang nhảy nhót, sau đó ẩn vào trong bóng tối, giống như đang cảm thấy vô cùng hứng thú với Lâm Phàm.

Chỉ là hắn ta vẫn chưa chú ý đến tính nghiêm trọng của sự việc.

Quân chủ Vong Linh vẫn cho rằng chuyện không hề tồi tệ như hắn ta nghĩ.

Thậm chí hắn ta còn muốn biến Lâm Phàm thành nô bộc vong linh của mình.

Có lẽ sự tự tin về thực lực của bản thân đã khiến hắn ta không hề có cảm giác nguy hiểm từ lâu rồi.

Lúc này.

Dọc theo đường đi, Lâm Phàm đi xuống hết tầng này đến tầng khác, trên đường không hề có bất kỳ nguy hiểm gì, cũng không gặp phải tên nào cản trở, anh cứ nghĩ rằng trên đường đi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hình như không hề nguy hiểm như vậy.

Xem ra là do anh đã suy nghĩ nhiều quá rồi.

Hơi thở ngày càng gần.

Hơi thở mà anh cảm nhận được đang ở ngay phía trước.

Rất nhanh.

Anh đến tầng cuối cùng, một cánh cổng lớn chặn đường anh, cánh cổng được làm nhiều loại đá quý khác nhau, trông vô cùng nguy nga lộng lẫy, dường như phía sau cánh cổng sẽ xuất hiện cảnh tượng khiến người khác khó có thể quên.

Lâm Phàm đẩy cổng ra.

Ánh sáng chói mắt rọi đến.

Soạt soạt!

Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía anh.

Lâm Phàm nhìn rõ tình hình bên trong, đúng là xuất hiện rất nhiều sinh vật kỳ lạ, còn người ngồi trên ngai vàng cao nhất chắc là Thần Hắc Ám mà anh muốn tìm rồi.

“Loài người, chào mừng ngươi đến ngôi mộ lớn của vong linh, ngươi có thể đến được đây chính là một loại vinh hạnh đối với ngươi.”

Giọng nói của Quân chủ Vong Linh tràn đầy uy nghiêm.

Rất có cảm giác đứng đầu thế giới.

“Cuối cùng cũng tìm thấy ông rồi.” Lâm Phàm cười nói: “Tôi còn tưởng sẽ gặp phải trở ngại do người của ông, không ngờ lại thuận lợi như vậy. Cảm ơn các người đã ở đây đợi tôi, tôi đến để hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt ông.”

Quân chủ Vong Linh phát ra tiếng cười trầm thấp: “Trước kia từng có rất nhiều dũng sĩ loài người giống như ngươi vậy, đều ôm ý định tiêu diệt ta, nhưng cuối cùng bọn họ đều trở thành vong linh, nên việc ngươi đến đây chỉ khiến ngôi mộ lớn này gia tăng số lượng mà thôi.”

“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.”

Lâm Phàm nói: “Tôi thật sự đến để tiêu diệt ông.”

Anh cứ cảm thấy Quân chủ Vong Linh trước mặt này hơi kỳ lạ, lời nói ra hơi kỳ quặc, dường như không thể nào dùng tư duy bình thường để trao đổi.

Nhưng anh không nghĩ nhiều như vậy.

Có lẽ đây là cách trao đổi đặc biệt của người ta không chừng.

“Ông là Thần Hắc Ám sao?” Lâm Phàm hỏi.

Quân chủ Vong Linh nghe thấy lời này, hơi kinh ngạc, hắn ta không hề biết Thần Hắc Ám là ai: “Không ngờ bên ngoài đã gọi Quân chủ Vong Linh ta thành Thần Hắc Ám, tên gọi cao quý như vậy, kề vai với Thần, đây là mơ ước cuối cùng của tất cả sinh linh, ta nhận xưng hô này của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận