Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 490: Tà Vật Si xuất hiện, một trận đấu công bằng (3)

Khó mà hình dung được ba con Tà Vật này rốt cuộc là cái gì.

Nếu để cho Lâm Phàm hình dung.

Anh nhất định sẽ gọi tụi nó bằng những cái tên như thế này!

Tà Vật Cánh Nhỏ.

Tà Vật Hổ Nhỏ.

Tà Vật Mắt Nhỏ.

Tên như thế rất hay, dùng những chữ viết đơn giản nhất để phô bày ra hết sở trường của tụi nó. Được rồi, đây là mấy cái tên của một bệnh nhân tâm thần nghĩ ra, đồng ý là người khác đều khó có thể tưởng tượng ra được.

Tụi nó đứng yên ở hố sâu biên giới, không động đậy cũng không tức giận, cứ mãi nhìn thẳng như thế.

Khiến cho người khác có một loại cảm giác rất tù túng.

"Nè, xin chào, tạo hình của mày thật sự rất đẹp, là kiểu đẹp mà khó nói thành lời. Tiểu Bảo bạn của tao còn chuẩn bị tới xưởng đúc mô hình làm một món đồ chơi có hình dạng của mày nữa đó." Lâm Phàm vẫy vẫy tay về phía Tà Vật Cốt Long, thái độ rất thân thiện.

Đại sư Vĩnh Tín đứng ở chỗ này rất sợ. Đừng nói nữa, tuyệt đối đừng có nói nữa, thật sự là quá đáng sợ.

Nhưng ông ta hiện tại vốn cũng không dám nói lời nào.

Đối với ông ta mà nói, Tà Vật Cốt Long khiến ông ta có một loại cảm giác rất nguy hiểm, mà ba con Tà Vật xuất hiện sau đó cũng giống như thế.

Núi Thái Sơn này rất nguy hiểm.

Không đơn giản giống như trong tưởng tượng.

Ông ta rất muốn nói với Tà Vật rằng chúng tôi lạc đường mới đi tới chỗ này, bây giờ chúng tôi muốn rời khỏi, có thể cho chúng tôi cơ hội rời khỏi nơi này được không?

Chỉ là ông ta biết.

Nằm mơ à.

Tà Vật Cốt Long thở ra một hơi, một luồng hơi đậm đặc phun ra khiến cả hố sâu ngập tràn hơi thở của nó.

Ngay sau đó, nó mở miệng.

Một giọng nói cực kỳ nặng nề.

"Loài người..." Giọng của Tà Vật Cốt Long giống như tiếng sấm rền, vang tới bên tai của mọi người.

Lâm Phàm nói: “Tao là Lâm Phàm, mày có thể gọi tên tao. Tao giới thiệu sơ qua tên của bọn họ với tụi mày, như vậy có thể không cần dùng từ "loài người" để xưng hô nữa rồi."

"Ông Trương."

"Tiểu Bảo."

"Gà mái."

“Đại sư Vĩnh Tín."

...

Ông Trương vẫy vẫy tay nói: "Tao tên ông Trương, hiểu rõ về châm cứu. Kỹ thuật của tao rất lợi hại, có thể châm thử cho mày."

Đôi mắt của Tiểu Bảo sáng lấp lánh, chỉ nhìn vào Tà Vật Cốt Long. Mặc dù đối phương rất đáng sợ nhưng thật sự rất ngầu, ngầu vô tội vạ luôn đó trời.

Tà Vật Công Kê hoàn toàn chết lặng.

Mấy người làm cái gì vậy hả?

Đến bây giờ còn không hiểu rõ là đang xảy ra chuyện gì nữa sao?

Những thứ này không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó.

Có thể nào tiên tri được một chút không, tôi hoàn toàn chịu thua trước sự ngu xuẩn của mấy người rồi đó. Tại sao lại như vậy, nếu biết trước sẽ như thế này thì cho dù đánh chết nó, nó cũng sẽ không tới chỗ này đâu.

Đại sư Vĩnh Tín biết rõ, có vài chuyện không thể nào trông cậy vào người khác.

Ông ta đang suy nghĩ kế sách, rốt cuộc thì nên dùng cách gì để rời khỏi chỗ này đây.

Tà Vật thật sự sẽ thả bọn họ đi sao?

Đừng nói bọn họ bây giờ có chút ngây ngốc, đến cả Tà Vật cũng đều có chút ngơ ngác. Cái đám loài người trước mặt này rốt cuộc là sao vậy, cảm giác rất kỳ lạ. Loài người bây giờ đều ung dung tự tại, xem thường Tà Vật như thế sao?

Tà Vật Cốt Long gào thét lên: "Loài người, tụi bây cuối cùng cũng tới núi Thái Sơn, tao ở đây đã chờ được xử lý tụi bây lâu lắm rồi."

"Tiếc lắm đó, tụi bây tới muộn quá làm tao rất thất vọng, đáng ra nghĩ rằng thực lực của đám tụi bây rất mạnh, bây giờ nhìn lại tất cả đều do tao nghĩ nhiều quá rồi. Nhưng mà tụi bây có thể tới nơi này thì chứng tỏ thực lực của tụi bây cũng không tệ lắm."

“Chào mừng đã tới đỉnh núi Thái Sơn, trung tâm của Tà Vật. Tao là Si, chính là một trong bốn hộ pháp lớn dưới trướng của Ma Tổ.”

“Tao chính là một trong những Boss mà thế giới loài người của tụi bây nói tới. Tao rất chờ mong dũng sĩ loài người của tụi bây tới đây để cứu vớt thế giới đó.”

Tà Vật Cốt Long đợi loài người tới chỗ này đã rất lâu rồi.

Lâm Phàm và ông Trương đưa mắt nhìn nhau.

Có chút khó hiểu.

Không hiểu lắm mấy lời đối phương nói là có ý gì.

Chính là cảm thấy rất kỳ lạ.

Trong lòng của đại sư Vĩnh Tín lộp bộp một tiếng.

Linh cảm không tốt.

Không hay rồi, tình hình diễn biến đã vượt ra khỏi trí tưởng tượng.

Dựa theo cách nói của Tà Vật trước mặt này, sao lại cứ có cảm giác giống như Tà Vật đang đợi loài người tấn công vào trung tâm của tụi nó vậy. Chuyện này vốn dĩ là hiểu lầm thôi trời ơi, chúng tôi không phải tới để tấn công.

Chúng tôi chỉ là tới điều tra mà thôi.

Không hay rồi.

Xem ra bị Tà Vật coi như thành phần mạnh nhất của loài người, hơn nữa thế trận này cũng thật sự rất khủng bố.Tà Vật khủng bố ở bên kia nhiều thế, bọn họ đào đâu ra đối thủ chứ?

Một nhân viên kỹ thuật nói: "Núi Thái Sơn là đường thông với địa ngục sao? Tụi mày đều là từ trong địa ngục đi ra đúng không?"

"Địa ngục... Cách nói rất đặc biệt." Hai hàm xương trên dưới của Tà Vật Cốt Long chạm vào nhau: "Đối với loài người tụi mày mà nói, chính là địa ngục vậy."

Một nhân viên kỹ thuật khác hỏi: "Tấm bia Trấn Ma vừa nãy tụi tao lấy được chính là dùng để phong ấn tụi mày sao?"

Đôi mắt trống rỗng của Tà Vật Cốt Long nhìn về phía bia đá.

"Thứ đồ cũ kỹ lắm rồi. Dựa vào thân thể bình thường của loài người tụi mày có thể phong ấn được tụi tao, cũng thật là đáng khen."

Bốn nhân viên kỹ thuật chụm đầu vào nhau thảo luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận