Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 822: Lật bàn... Ta đã không muốn ăn, thì đừng ai hòng được ăn (2)

Lật bàn... Ta đã không muốn ăn, thì đừng ai hòng được ăn (2)

Chỉ là trái tim của người phàm cỏn con, há có thể chống lại tà tính của Cửu U Thần Điển.

Rắc!

Một âm thanh thâm thúy truyền đến.

Sắc mặt Triệu Trinh Nhạc đột nhiên thay đổi.

Móng tay vỡ vụn, văng tung tóe.

Chân nguyên sụp đổ.

"Sao lại thế này?"

Nàng toát hết mồ hôi lạnh, thấy Lâm Phàm không có dấu hiệu bị đánh thức, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nàng vội thu dọn đống móng tay vỡ vụn rồi trở về giường nằm.

Lẳng lặng suy nghĩ.

Suy ngẫm để hiểu rõ rằng hành vi bản thân vừa làm là cẩu thả thế nào.

Quá bốc đồng rồi.

Lẽ ra không nên làm như vậy.

Ngày hôm sau!

Sáng sớm.

Lúc Triệu Trinh Nhạc còn đang ngủ say, thì bỗng cảm giác được có người bên cạnh. Tối qua quá mệt, nên nàng có chút mơ màng, luôn cảm thấy mình đang nằm mơ. Một giọng nói truyền đến bên tai:

"Dậy đi, muội mà ngủ nữa là sẽ biến thành con heo lười đó. Huynh làm xong bữa sáng rồi. Ăn sáng xong, huynh sẽ tiếp tục dẫn muội đi giải tỏa tâm trạng."

Ngay lập tức.

Triệu Trinh Nhạc mở mắt, đã tu luyện đến trình độ này, sao có thể ngủ say như vậy. Có chút tiếng động nhỏ cũng sẽ bị đánh thức, giọng nói vừa nghe có lẽ chỉ là ảo giác.

Quả nhiên là ảo giác

Trong phòng chỉ có mỗi một mình nàng.

Thật ra, những gì nàng vừa nghe không phải ảo giác, mà thật sự là Lâm Phàm đã đến bên cạnh và nói với nàng. Chẳng qua là khả năng cảm ngộ tự nhiên của Lâm Phàm đã sớm được tu luyện đến cảnh giới cực cao.

Cảm ngộ tự nhiên!

Dung nhập vào tự nhiên!

Lặng yên, không một tiếng động, toàn thân toát ra làn khí tức bình tĩnh đến lạ.

“Mau ra đây ăn sáng nè.” Giọng của Lâm Phàm từ ngoài phòng vọng vào.

Triệu Trinh Nhạc bước ra khỏi phòng với tâm lý để xem rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì.

Sau đó thì thấy Lâm Phàm đang ngồi ở bàn đá và vẫy tay với nàng.

“Nhanh lên, đồ ăn sắp nguội hết rồi, nhanh nhanh.” Lâm Phàm mỉm cười và nói.

Triệu Trinh Nhạc không thích cái dáng vẻ tươi cười của Lâm Phàm chút nào, cười như vậy khiến cả người nàng cảm thấy khó chịu, nàng quay mặt đi, không thèm nhìn anh.

Sau khi ăn xong.

Lâm Phàm lại đưa Triệu Trinh Nhạc ra cánh đồng để quan sát đàn kiến. Với Triệu Trinh Nhạc, một hai lần cũng là chuyện bình thường, nàng cũng có thể chịu đựng, và đọ sức cùng Lâm Phàm.

Được, chẳng phải ngươi muốn quan sát sao? Vậy thì ta đây sẽ cùng ngươi từ từ quan sát, để xem xem ngươi có thể kiên nhẫn đến khi nào.

"Trinh Nhạc, huynh có thể cảm giác được trong lòng muội bây giờ đang rất rối rắm, cũng như có rất nhiều cảm xúc tiêu cực tích tụ trong lòng. Muội phải học cách thả lỏng và giải phóng những cảm xúc tiêu cực đó ra ngoài."

"Nếu như có ông Trương ở đây thì tốt rồi. Huynh sẽ nhờ ông ấy châm cho muội vài châm, nếu như vậy muội nhất định có thể hoàn toàn hồi phục, và trở lại là cô bé hiểu chuyện, lễ phép như trước."

"Lúc đó muội thật tốt biết bao, mới có bao lâu mà muội đã có thể cao như vậy rồi, huynh nghĩ chắc là có liên quan đến đồ ăn của huynh, muội của lúc đó rất thích đồ ăn của huynh mà."

Lâm Phàm đang nói về những chuyện trước kia. Nhưng với Triệu Trinh Nhạc, những âm thanh, lời nói đó chỉ làm nàng thêm bực dọc, nó khiến nàng sinh ra cái ý định muốn làm nhất lúc này là tát chết Lâm Phàm.

Ngay sau đó.

Lâm Phàm lấy ra một con châu chấu được đan bằng cỏ từ trong ngực: "Đây là thứ muội đã đưa cho huynh. Nó rất đẹp, bởi vì muội là bạn của huynh, nên huynh luôn để nó theo bên người, sợ nó sẽ rơi mất."

"Muội có thể đan lại một con châu chấu khác không? Huynh muốn mang nó về cho cậu bạn Tiểu Bảo. Cậu ấy vẫn còn trẻ con, nên rất thích những thứ như này."

Anh nhìn Trinh Nhạc với đầy vẻ kỳ vọng.

Theo những gì anh biết về Trinh Nhạc, anh tin chắc rằng nàng nhất định sẽ không từ chối. Nhưng anh lại không ngờ rằng Trinh Nhạc vẫn không nhúc nhích và cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, như thể xem anh là người không khí.

“Được rồi, muội không muốn thì thôi vậy.” Lâm Phàm không những không thất vọng mà còn cười nói: “Huynh nghĩ đây là món quà Trinh Nhạc đặc biệt làm tặng huynh, nên mới không muốn người khác cũng có món quà giống huynh.”

Triệu Trinh Nhạc lúc này trông thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong lòng nàng đã sớm vỡ òa.

Phiền thật đấy.

Thực sự là rất muốn giết chết tên này.

Nhưng ta phải cố nhịn.

Hôm nay, Triệu Trinh Nhạc thật sự rất tà ác, dù có là ai nàng cũng muốn giết.

Tương truyền, Cửu U Thần Điển có lai lịch rất thần bí, đã từng có một vị tà ma từ ngoại vực đến đây, khiến trăm họ lầm than, người người oán trách, ông trời không vừa mắt, bèn quét sạch tà ma.

Tà ma không cam lòng, bèn biến sức mạnh của mình thành Cửu U Thần Điển, và tuyên bố rằng ta sẽ trở lại, những ai có được sức mạnh này sẽ một lần nữa dấy lên gió tanh mưa máu.

Chính vì vậy,

Ngàn năm trước, khi vị kia tu luyện Cửu U Thần Điển đến đại thành, thì bị trời phạt, ông trời và ma quỷ tự do cảm ứng, đánh chết con cháu của rùa, xem ngươi làm sao dấy lên gió tanh mưa máu.

Về sau, Triệu Trinh Nhạc gặp phải chút sự cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận