Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1209: Tôi muốn ứng tiền lương

Tôi muốn ứng tiền lương

Nhưng rốt cuộc là để lừa gạt ai?

Nghĩ đến đây, Tà Vật Công Kê chỉ cảm thấy cả người lạnh đi, nổi hết cả da gà, chẳng lẽ… không đúng, rốt cuộc mục đích mà bây giờ anh nói ra là gì?

Chắc chắn là một loại cảnh cáo.

Là để cảnh cáo mình, sau này ngoan ngoãn đẻ trứng là được, tao đã nhìn thấu hết những suy nghĩ của mày rồi.

Nhân Sâm nhìn em Kê với ánh mắt nghi ngờ.

Cái tên này lại bị gì thế?

Mình cũng đâu có bắt nạt nó, nó tỏ ra sợ hãi như vậy làm gì.

Một lúc lâu sau.

n Hồng cười u ám: “Ngươi tưởng bổn tọa sẽ bị ngươi dọa sao?”

Vào lúc Lâm Phàm chuẩn bị nói gì đó.

Ông Trương kéo Lâm Phàm lại: “Mấy đứa nhỏ tỉnh lại rồi, đang khóc lóc đòi tìm mẹ, chúng ta nhanh chút đi.”

Có mấy đứa nhỏ bị nhốt trong lồng đã tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm thì đều rất sợ hãi, bật khóc oa oa, muốn tìm mẹ, tìm bà nội…

“Ừm, tôi biết rồi.” Lâm Phàm gật đầu, đúng là đã làm lỡ thời gian rồi, sau đó anh nhìn n Hồng nói: “Mặc dù ông là người xấu, nhưng tôi là người có võ đức, ông hãy chuẩn bị cho tốt, tôi sẽ đánh chết ông đây.”

n Hồng tức giận gào lên: “Ngươi mẹ nó muốn dọa ai đấy?”

Chỉ là ông ta có tức giận gào thì cũng không có tác dụng gì.

Năm ngón tay của Lâm Phàm nắm chặt lại, ầm một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của n Hồng, anh xuất hiện trước mặt ông ta, đấm một cái xuyên qua lồng ngực của ông ta.

Phụt phụt!

n Hồng hộc máu, mắt trợn tròn: “Ta… Ta vừa phá vỡ phong ấn, có hơi yếu ớt, có giỏi thì…”

“Thái cổ thần thể, tiêu tan.” Lâm Phàm nhẹ giọng nói, sau đó, đấm tay của Lâm Phàm toả ra sóng, đến không khí cũng không thể nào chịu nổi, luồng sức mạnh không thể nào dự tính bộc phát ra.

Đột nhiên.

Không khí trước mặt Lâm Phàm không ngừng méo mó, sau đó không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng thu nhỏ thành một điểm, dần dần biến mất không thấy nữa.

“Thật đơn giản, chẳng thú vị gì cả, nếu không phải vì đám trẻ muốn tìm mẹ, tôi sẽ có thời gian đợi ông.”

Nếu n Hồng biết kết quả là như vậy.

Chắc chắn ông ta sẽ không muốn ra ngoài đâu.

Thậm chí ông ta cảm thấy đây vốn dĩ không theo đường lối gì cả, trước khi bị phong ấn, ta đúng là đã làm nhiều việc ác, nhưng sau khi phá giải phong ấn, ta vẫn chưa kịp làm chuyện xấu gì mà.

Và cả… tên áo choàng đen kia nữa.

Ta trù cả tổ tông nhà ngươi.

“Lâm Phàm, mau đến giúp tôi, tôi không giữ nổi đám nhỏ này rồi.” Ông Trương kêu.

Một đám trẻ nhỏ đang nằm sấp trên người ông ta.

“Ông nội, con muốn tìm bà nội.”

“Ông nội, con muốn tìm bà nội…”

Đến Nhân Sâm và Tà Vật Công Kê cũng không may mắn tránh khỏi, bị đám trẻ nhỏ quậy đến lộ ra vẻ mặt không còn thiết sống nữa.

Thật là tạo nghiệt mà!

“Đến đây, đến đây.”

Lâm Phàm vội vàng chạy qua.

Chỉ một thằng nhãi đã có thể khiến cả nhà nổ tung.

Bây giờ có đến chín mươi chín đứa nhỏ muốn đòi mẹ, thật là rất khó xử lý, chúng khóc lóc la hét kinh động trời đất, giống như hổ gầm trong núi, đinh tai nhức óc, cho dù bạn nghĩ thế nào thì khi gặp phải tình huống này cũng đừng mong được yên tĩnh.

“Lâm Phàm, tôi không chống đỡ nổi nữa.”

Ông Trương tay trái ôm một đứa, tay phải ôm một đứa, trên lưng lại có một đứa bò lên, còn có một đứa nhỏ trực tiếp ôm lấy chân ông ta, nắm giật lông chân của ông ta, tình huống vô cùng tồi tệ, rất nguy hiểm, gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn với với cơ thể và tinh thần.

Nhân Sâm và Tà Vật Công Kê cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Nhưng Lâm Phàm có thể làm gì đây.

Anh cũng không biết phải làm sao với đám trẻ này.

Nhiều đứa nhỏ như vậy, anh cũng rất bất lực, không biết nên làm gì.

Đột nhiên.

Lâm Phàm nghĩ đến một cách rất hay, anh nâng tay lên, gió mát thổi hiu hiu, giống như có một bàn tay to vô hình bắt đám nhỏ lại, lắc lư trong không trung.

Đột nhiên.

Đám nhỏ vốn dĩ còn đang khóc om sòm đều không làm ồn nữa, phát ra tiếng cười vui vẻ.

“Chơi, bay nào, bay nào…”

“Chơi vui quá, thật là vui quá.”

Nhìn thấy đám nhỏ không khóc không làm loạn nữa, Lâm Phàm nở nụ cười hài lòng, quả nhiên vẫn là cách này tốt hơn.

“Lâm Phàm, cậu thật là giỏi, cậu xem đám trẻ con đã không còn khóc nữa.”

Ông Trương nói, trong lòng dần thở phào một hơi, vừa nãy bị mấy đứa nhỏ quấn lấy, ông ta sắp sụp đổ nào, may mà Tiểu Bảo ngoan ngoãn và nghe lời, ông ta vẫn là thích Tiểu Bảo hơn.

Tà Vật Công Kê cúi đầu nhìn lông của mình, lúc nãy mấy đứa nhỏ đó muốn bứt lông gà của nó, may mà lông gà khá là chắc, nếu không thì nó đã bị bứt hết lông rồi. Điều hối hận duy nhất của nó là đã không nhân lúc rối loạn mà rút đi vài món đồ trên người Nhân Sâm xuống.

Lâm Phàm cười nói: “Mấy đứa nhỏ đều rất thích chơi đùa, hơn nữa còn rất thích bay, tôi làm như vậy là đúng.”

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?” Ông Trương hỏi.

“Đương nhiên là đưa bọn chúng về nhà rồi.”

“Nhưng cậu biết nhà bọn chúng ở đâu sao?”

“Đương nhiên là biết.”

Gặp phải chuyện này thì nên tìm Ý Chí, có nó chỉ dẫn chắc chắn sẽ không vấn đề gì.

Dưới vực sâu của dãy núi nào đó.

Ma Tổ nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Con đường của n Hồng đã bị diệt rồi, hừ, thật là một tên buồn cười, sống còn không lâu bằng bổn tọa đã muốn ngang vai vế với bổn tọa, thật là một tên nhóc không hiểu chuyện mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận