Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 814: Lâm Phàm vừa mở miệng, trời đất cũng phải thay đổi (3)

Lâm Phàm vừa mở miệng, trời đất cũng phải thay đổi (3)

Triệu Trinh Nhạc gật đầu, nàng quả thật giết rất nhiều người, nhưng mà không thể ngờ Lâm Phàm căn bản không hỏi nàng nhiều như vậy.

Lâm Phàm nói: “Các ngươi thấy chưa, sau này muội ấy sẽ không tổn thương người khác nữa, đi cả đi, có cơ hội ta mời các ngươi ăn cơm.”

Anh mỉm cười, nhìn đám người phất phất tay.

Chỉ là anh không biết...cũng bởi vì lời nói này của anh mà tất cả mọi người đều ngẩn người nhìn.

Rất nhanh.

Có người nổi điên lên.

“Ngươi đang đùa giỡn bọn ta sao?”

“Đồ khốn, ma đầu như thế nói buông tha thì buông tha sao, ta thấy tiểu tử này rõ ràng là có bệnh, các vị, còn chờ gì nữa, trực tiếp ra tay đi, tiêu diệt ma đầu này.”

Thần Tăng thất vọng lắc đầu, Lâm Phàm khiến ông ta rất thất vọng.

“Thí chủ, đến bây giờ ngươi còn chấp mê bất ngộ sao?”

Lời này là nói cho Lâm Phàm nghe.

Không phân biệt được thiện ác, nhìn không rõ thì đôi mắt này còn giữ lại có tác dụng gì chứ.

Sâu xa hơn một chút.

Dùng trái tim để cảm nhận.

Chỉ là Thần Tăng đối với Lâm Phàm không có yêu cầu cao như vậy, dù sao không phải người nào cũng có thể hiểu rõ được.

Nụ cười trên môi Lâm Phàm dần biến mất, bình tĩnh nói: “Các ngươi vẫn muốn tổn thương bằng hữu của ta sao?”

“Thí chủ biết nàng ta đã làm gì không?” Thần Tăng mở miệng nói, lúc này trời đất không tha, cho dù là ai cũng không phải tiếp nhận được.

“Không quan trọng.” Lâm Phàm trả lời.

Thần Tăng nói: “Lão nạp để Triệu thí chủ nói rõ chuyện này cho ngươi nghe, đến lúc đó tùy ngươi định đoạt. Nhìn xem chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai, nàng có muốn vì hành động của mình mà phải trả giá đắt hay không.”

Vị Thần Tăng này vẫn có thể, không trực tiếp ra tay, nếu là những người khác, không thèm quan tâm đến Lâm Phàm, đã sớm vung tay lên trực tiếp ra tay rồi.

Làm xong việc là được rồi, cần gì phải để ý nhiều như vậy chứ.

Triệu Trinh Nhạc sắc mặt thay đổi.

“Ngươi im miệng cho ta.”

Nàng có thể để bất cứ kẻ nào biết những việc làm của nàng nhưng duy nhất không muốn...để cho Lâm Phàm biết.

Nàng hy vọng bản thân trong cảm nhận của đối phương vẫn giống như nhiều năm trước.

Các cường giả vây giết Triệu Trinh Nhạc nhìn nhau.

Sau đó ầm ĩ bàn luận.

“Ma nữ thất lễ như vậy, các ngươi nói có phải là tên tiểu tử này người trong lòng của ma nữ không.”

“Thật hay giả vậy, ma nữ còn có tình cảm sao, giết phu hoàng giết huynh đệ mà không nương tay một chút nào.”

“Xem ra ta đã hiểu mục đích nàng ta tới đây rồi.”

“Ta cũng hiểu rồi.”

“Theo ta thấy “Cửu U Thần Điển” chắc chắc giấu ở trong tay tiểu tử này, đợi lát nữa lúc giao chiến, chúng ta nghĩ cách đoạt lại.”

“Được.”

Lúc này.

Lâm Phàm thấy cơ thể Triệu Trinh Nhạc run rẩy, ánh mắt biến đối sắc bén hung ác, anh mắt nhìn về phía bọn hắn giống như dã thú khát máu, có một loại xúc động muốn lao lên chém chết bọn hắn.

Thần Tăng không bởi vì lời can ngăn của Triệu Trinh Nhạc mà im lặng.

Nếu đã làm rồi thì còn sợ có người biết ư?

“Đừng nói nữa.” Lâm Phàm đau lòng cho bằng hữu, không cho Thần Tăng nói nữa, anh đối với những chuyện này không hứng thú lắm.

Chỉ là Thần Tăng vẫn chậm rãi nói.

Đối với Triệu Trinh Nhạc mà nói, giống như bị người ta lột sách ném đến trước mặt Lâm Phàm, vô cùng nhục nhã, xấu hổ, cảm giác bị người ta vạch trần bí mật khiến nàng sắp sụp đổ rồi.

Những người xung quanh nghiền ngẫm nhìn Triệu Trinh Nhạc.

Bọn hắn phát hiện cảm xúc của Triệu Trinh Nhạc có vấn đề.

Trước khi chiến đấu mà cảm xúc rối loạn, chắc chắn sẽ xảy ra sai lầm, đây là những gì bọn hắn nghĩ.

“Đừng nói nữa.”

Lâm Phàm nhã nhặn nói.

Vẫn không ai để ý tới.

Thời gian trôi qua.

Dáng vẻ của Lâm Phàm nghiêm túc, rõ ràng là nổi giận.

“Câm mồm!”

Ầm ầm!

Sấm sét trên bầu trời, nặng nề vang lên, trong lòng tất cả mọi người đều ngưng đọng, giống như là có một tiếng chuông cổ nổ tung bên tai.

Thần Tăng im miệng, kinh sợ nhìn Lâm Phàm.

Ánh mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Giống như gặp quỷ vậy.

Bị trấn áp.

Giọng lớn thì giỏi lắm sao? Vậy thì cũng phải nhìn xem thực lực của Lâm Phàm có mạnh hay không, đều đã mạnh đến mức độ này mà còn dám ồn ào với tôi.

Đã bảo là đừng nói nữa đến hai lần rồi.

Vậy mà vẫn tiếp tục.

Làm sao mà Lâm Phàm của chúng ta không tức giận cho được.

Bầu không khí trở nên yên ắng.

Thần Tăng chắp tay trước ngực, mí mắt dao động, miệng niệm “a di đà phật”.

Trong lòng có linh cảm không lành.

Giống như nhìn lầm.

Sợ rằng thiếu niên trước mắt không tầm thường. Lúc trước thực sự xem đối phương chỉ là người thường, nhưng hiện giờ thì không phải vậy, nếu không thì uy thế có thể mạnh đến cỡ này sao?

Đầu óc của Ma Đạo Tông Sư cùng một vài cao nhân ẩn mình đều chấn động, còn khí huyết thì quay cuồng.

Chỉ dựa vào âm thanh mà đã làm cho bọn họ có phản ứng như vậy.

Có chút kinh khủng.

“Mấy người đi đi!”

Lâm Phàm thích kết bạn, nhưng rõ ràng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, nhiều người ở đây như vậy khiến anh không thể tiếp đãi nổi. Mà tình hình của Triệu Trinh Nhạc có chút không ổn, cần phải được an ủi, anh cũng nhận ra rằng nàng không thích những người này.

Thần Tăng lắc đầu thở dài nói: “Đối với thí chủ mà nói, đúng sai cũng không để trong lòng hay sao?”

“Đối với ta, đúng sai đã không quan trọng, bạn của ta không thích mấy người.” Lâm Phàm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận