Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1205: Đồ khốn, thế mà ngươi lại nói với cậu ta ta đang ở đây, ngươi muốn ta chết à

Đồ khốn, thế mà ngươi lại nói với cậu ta ta đang ở đây, ngươi muốn ta chết à

Theo thói quen, khi Độc Nhãn Nam gặp khó khăn thì sẽ tìm Lâm Phàm.

Nhưng việc này… cho dù có tìm Lâm Phàm cũng không có tác dụng, chuyện không có đầu mối, rốt cuộc nên đi đâu mới có thể tìm thấy đây.

Nghi ngờ đầu tiên của Độc Nhãn Nam là tộc Tinh Không.

Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng.

Tộc Tinh Không tự nhiên bắt mấy đứa nhỏ làm gì?

Ăn à?

Núi Ngõa Ốc.

Từ thời cổ đại, nơi này đã được gọi là núi quỷ thần, và được xem là vùng cấm, cho dù là lúc Tà Vật hoành hành thì cũng không có con nào dám đến đây.

Từ trước đến giờ, nơi này luôn rất yên tĩnh, không hề có chuyện gì xảy ra.

“Đây là đâu?” Ông Trương tò mò hỏi. Vừa nãy ông ta cảm thấy cả người mình như bay lên, giống như xuyên qua một khoảng thời gian dài, trong chớp mắt đã đến nơi.

Rất thần kỳ, rất nhanh chóng.

Nhân Sâm nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt ngạc nhiên, hình như chủ nhân lại giỏi hơn rất nhiều, vừa nãy không phải là bay trên không bình thường, mà là một kiểu xuyên không, bỏ qua không gian, bỏ qua thời gian, chỉ trong chớp mắt, cho dù là chủ nhân trước kia của nó cũng chưa chắc có thể làm được như thế này.

Nó vẫn luôn nghi ngờ rốt cuộc chủ nhân của nó mạnh đến mức nào.

Nó thật sự rất muốn biết.

Nhưng chủ nhân nhà nó lại che giấu quá kín, chưa từng nhìn thấy. Quen nhau lâu như vậy, nó cảm thấy chủ nhân nhà mình không có việc gì làm, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng trên đường, uống rượu, ăn cơm, sống vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không hề có tham vọng hay ý chí chiến đấu gì.

Nó cảm thấy rất kỳ lạ.

Không phải các cường giả đều có tham vọng muốn thống lĩnh sao?

“Đây là nơi cậu bé đó đang ở.” Lâm Phàm nói.

“Sương mù nhiều quá, tôi không nhìn thấy tình hình ở phía xa.” Ông Trương phất phất tay, phủi đi đám sương mù trắng toát trước mặt mình, nhưng đối với ông Trương, cho dù có phủi cả đời cũng không phủi hết được.

Địa thế chỗ này rối rắm và phức tạp, người bình thường vào đây rất dễ bị lạc đường, cuối cùng sẽ chết trong mê cung như ma quỷ này.

“Để tôi thổi tan cho ông.” Lâm Phàm thấy ông Trương không thích sương mù dày đặc ở đây, anh phồng miệng, thổi nhẹ một cái, tiếng huýt sáo truyền đến, điên cuồng cuốn đi, trực tiếp thổi tan đám sương mù trắng toát ở đây.

“Thật là giỏi.” Ông Trương kinh ngạc nói. Ông ta đã nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt, đúng là rất đẹp, cây xanh liên tiếp không ngừng kéo dài ra phía xa, giống như cảnh vật trong bức tranh vậy.

Một nơi đẹp đẽ như vậy mà lại bị gọi là vùng cấm, thật là không nên.

“Lâm Phàm, đứa bé đó đang ở đâu?”

Ông Trương ngắm cảnh vật xong, tò mò hỏi.

Lâm Phàm nói: “Đi theo tôi.”

Tuyến đường mà Ý Chí chỉ dẫn vẫn còn ở phía trước, đi theo là được.

Tà Vật Công Kê có cảm giác nguy hiểm rất nặng, càng đi sâu vào trong, nó phát hiện ra một chút đầu mối, đó là mùi vị có gì đó không đúng.

Nó lén nhìn Lâm Phàm một cái.

Phát hiện anh không có cảm giác gì cả, vẫn là bộ dạng nhẹ nhàng, nó biết ngay sự việc không đơn giản. Với sự hiểu biết của nó về Lâm Phàm, nếu gặp được kẻ địch mạnh, chắc chắn mặt anh sẽ lộ ra vẻ phấn khích. Bây giờ nhìn dáng vẻ hiện tại của anh thì thấy thật đáng tiếc, cho dù phía trước có nguy hiểm, nhưng đối với anh có lẽ chỉ là chuyện có thể giải quyết đơn giản mà thôi.

Ôi!

Lại là một show biểu diễn một mình không có ý nghĩa gì.

“Lâm Phàm, tôi phát hiện hoàn cảnh nơi này thật sự rất tốt, nếu có thể ở đây một thời gian thì tốt quá.” Ông Trương hít sâu một hơi, không khí thật trong lành, và ẩm ướt nữa, lông mũi cũng ướt hết rồi.

Lâm Phàm nói: “Nếu ông thích, sau này chúng ta có thể ở đây một thời gian.”

“Ừm, chúng ta xây một căn nhà ở đây được không.”

“Được, tôi nói được là được.”

“Có thể đừng dẫn vợ cậu theo không.”

“Có thể… Ừm… tôi phải báo với vợ tôi mới được.”

“Thật là buồn.”

“Đừng buồn, không dẫn cô ấy theo là được chứ gì.”

Rất nhanh.

Bọn họ đến nơi cuối cùng mà Ý Chí dẫn, đó là một hang núi, có hai bóng người mặc áo choàng đen chặn lại ở lối ra vào hang núi.

“Xin chào.” Lâm Phàm chào hỏi.

Ông Trương kéo nhẹ ông tay áo Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn chân bọn họ xem, bọn họ không có chân, cứ như vậy trôi nổi, chắc chắn không phải là người.”

Nghe lời ông Trương nói.

Lâm Phàm tỏ ra rất ngạc nhiên.

Anh nhìn kỹ một cái.

Đúng là vậy thật, hai người mặc áo choàng đen đúng là không có chân, bên dưới đều là sương mù màu đen, đồng thời bọn họ cũng không có mặt, phần mặt cũng là sương mù đen đang bay qua, trong làn sương đen dưới lớp mặt nạ, có hai con mắt màu đỏ tươi đang lập loè.

“Ông Trương, ông thật là tinh tế.” Lâm Phàm nói.

“Lâm Phàm, chúng ta mau vào trong thôi, chắc chắn cậu bé đang gặp nguy hiểm. Tôi đang nghĩ đến một bộ phim mà cậu từng xem, có một con quỷ rất thích ăn thịt trẻ con, bọn họ sẽ mở đầu đứa nhỏ ra, ăn não của chúng, rồi còn móc nội tạng của đứa nhỏ ra nuốt sống, lúc tôi xem đã bị dọa đến không dám xem.” Vẻ mặt ông Trương lộ ra sự hoảng sợ, lúc nói đến đây, cơ thể ông ta còn bất giác mà run rẩy.

Tà Vật Công Kê thầm phỉ nhổ…

Diễn, tiếp tục diễn đi.

Lúc đó, ông xem đến phấn khích hơn bất kỳ ai.

Tà Vật Công Kê bỗng chốc hiểu ra, hai tên này không có ai là dễ đối phó cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận