Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1254: Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình

Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình

Tà Vật Công Kê cõng Nhân Sâm đi tìm đồ tốt, nhưng tìm tới tìm lui cũng tìm không ra.

"Những cây cỏ này ẩn chứa linh khí, ở chung với cường giả một thời gian dài, cũng có chút tác dụng, có thể ăn." Nhân Sâm nhắc nhở.

Tà Vật Công Kê nhìn đám cỏ xung quanh.

Mắt gà chuyển động.

Kêu ta ăn cỏ?

Ta cũng không phải dê, làm vậy rất mất mặt.

Thế nhưng dựa theo tình huống trước mắt, nếu như không ăn cỏ, sợ là không còn thứ gì để lấy nữa.

Trầm tư một lát.

Được rồi.

Có ích là tốt rồi, không lấy thì chính là để bản thân chịu thiệt.

Sau đó chỉ thấy Tà Vật Công Kê điên cuồng gặm cỏ xung quanh, phải nói chớ, hương vị thật sự rất tuyệt, hơn nữa còn ẩn chứa linh khí.

Thế nhưng Nhân Sâm lại không ăn cùng nó.

Không tệ.

Thật sự rất tuyệt.

Sau một hồi.

Thời gian đã không còn sớm, trời đã dần tối.

"Minh, cảm ơn đã chiêu đãi, bây giờ thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi nên trở về rồi, có cơ hội thì đến thành phố Duyên Hải tìm tôi, tôi có thể dẫn ông đi ăn." Lâm Phàm đứng ở ngoài cửa tạm biệt Minh.

Thực ra anh có đi hay không cũng không sao.

Chỉ là Độc Nhãn Nam vẫn luôn thúc giục anh, nói ở lại nơi này sẽ quấy nhiễu đến người ta, lúc trước người ta giao thủ với anh, chắc chắn rất mệt mỏi, nên cho người ta nghỉ ngơi thật tốt.

Lâm Phàm ngẫm lại, nói rất đúng, lập tức đi chào tạm biệt.

Tâm trạng của Độc Nhãn Nam rất tốt, thu hoạch được rất nhiều, mỗi người đều là bao lớn bao nhỏ, vốn dĩ còn có thể chừa cho người ta chút cỏ.

Ai mà biết Tà Vật Công Kê này lại hóa thân thành cuồng ma ăn cỏ.

Miệng không chút lưu tình.

Ăn sạch cỏ xung quanh.

Nói thật.

Có chú ý tới Tà Vật Công Kê nhưng Độc Nhãn Nam cũng không biết nói gì.

Hành vi quá đáng.

Đơn giản không phải là người.

Những chính xác là không phải người thật, nó là Tà Vật Công Kê, không có bất kỳ quan hệ nào với con người.

Một đám người xuống núi lúc chiều tà.

Vốn dĩ nơi này đã không náo nhiệt gì rồi, theo bước chân bọn họ rời đi, biến thành tiêu điều hoang sơ, tựa như một ngọn núi hoang.

Đáng thương!

Thật đáng buồn!

Cũng không biết sau khi Minh tĩnh dưỡng khôi phục lại xong, nhìn thấy như vậy sẽ có biểu cảm gì.

Có lẽ sẽ rất vui mừng.

Quét dọn sạch sẽ đến vậy mà.

Lúc lên núi, đám người Độc Nhãn Nam rất cảnh giác, sắc mặt ai cũng không mấy vui vẻ.

Nhưng bây giờ... Ai ai cũng hết sức vui sướng.

Thể xác và tinh thần đều được phóng thích, vui vẻ thoải mái. Tầm nhìn cũng được mở rộng hơn rất nhiều, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra bên ngoài, bầu trời này thật sự đẹp biết bao.

"Em Kê, chân của ngươi có phải bị phế rồi không, không đi nhanh lên được à?" Nhân Sâm cưỡi Tà Vật Công Kê, vuốt ve đầu nó, phần bụng của Tà Vật Công Kê phình lên vì ăn quá no, xém chút nữa làm cho nội tạng nổ tung.

Tà Vật Công Kê muốn phản kháng lại.

Trong nháy mắt nó đem tổ tiên mười tám đời của Nhân Sâm ra chửi một loạt.

Ngẫm nghĩ lại thì thấy thôi đi.

Nếu đã đi trên con đường nội ứng này rồi thì không nên đi gây thù chuốc oán khắp nơi, nhịn một chút cho trời yên biển lặng. Sau này đợi ta phản kích lại, chắc chắn sẽ giẫm chết ngươi.

"Cục cục cục!"

Tiếng kêu này coi như là phản ứng lại lời nói của Nhân Sâm.

Rất nhanh.

Đã đi lên đến sườn núi.

Đám đệ tử của tộc Tinh Không ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, thấy đám người Lâm Phàm từ trên kia đi xuống, bọn họ đều hết sức ngạc nhiên.

"Bọn họ xuống núi rồi."

"Không biết ở bên trên có gì, nhưng vẻ mặt của bọn họ giống như là đã thu hoạch được thứ gì đó."

"Tên chết tiệt, tại sao lại có loại uy áp đó."

Hối hận!

Tức giận!

Tràn ngập trong lòng đám đệ tử tộc Tinh Không, bọn họ đều rất không phục.

Nhưng không phục thì có tác dụng gì.

Thực lực thì không có, cũng không thể chống đỡ được uy áp kinh khủng đó, ngay cả cường giả cấp Thánh Nhân cũng không chống lại được thì đừng nói gì bọn họ.

Đám người Lâm Phàm muốn quay về thành phố Duyên Hải.

Độc Nhãn Nam và những người khác đều hết sức hài lòng. Mục đích đến đây là để tìm cơ hội, núi Trường Bạch rất lớn, cơ hội cũng rất nhiều, tuyệt đối là một nơi không ai có thể độc chiếm được.

"Lâm Phàm, có chuyện gì vậy?" Độc Nhãn Nam thấy Lâm Phàm dừng bước, nhìn về phía sau rất nghiêm túc, giống như anh đã cảm nhận được điều gì đó.

Lâm Phàm trả lời: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có gì đó kỳ lạ thôi."

Lạ?

Độc Nhãn Nam rất tin tưởng cảm giác của Lâm Phàm.

Người mạnh như Lâm Phàm có cảm giác hết sức nhạy bén, đến ông ta cũng cảm thấy quái lạ, chắc chắn là có vấn đề rồi.

Vì vậy!

Ông ta sẽ không hỏi nữa, có phải là do quá nhạy cảm không.

Chỉ có những người đầu óc có vấn đề mới hỏi câu này.

"Quay về thôi."

Lâm Phàm không nghĩ nhiều, tạm thời không liên quan đến anh. Trận chiến lúc nãy dùng toàn bộ hỏa lực, cảm thấy thật sự rất sảng khoái.

Đám người Tộc Tinh Không nhìn bóng lưng họ rời đi.

Có người muốn tiến lên bắt chuyện.

Hỏi thăm tình hình bên trong.

Nhưng mà họ không làm vậy, có lẽ do cảm thấy có vấn đề gì đó, mà cho dù có hỏi thì đối phương chắc chắn cũng sẽ không quan tâm tới họ.

Tất cả đều nhìn về hướng xa xa.

Nơi đó rốt cuộc có thứ gì.

Họ rất muốn lên xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận