Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1345: Mạc Bỉ: Ai đó hãy nói cho tôi biết, tiếp theo tôi nên làm gì đây.

Mạc Bỉ: Ai đó hãy nói cho tôi biết, tiếp theo tôi nên làm gì đây.

Ánh mắt của Khả Lam sắc bén, thanh kiếm cực lớn trong tay cô, bất giác mang lại cảm giác bá đạo phi phàm, khí thế chiến đấu bao trùm cả thanh kiếm, thi triển kỹ thuật dùng kiếm, vung lên về phía thủ lĩnh đám cướp.

Tiếng va chạm vang lên.

Ầm!

"Sức mạnh thật đáng sợ." Thủ lĩnh đám cướp không dám tin, cánh tay run run, cảm giác đau nhức lan khắp cơ thể, có chút không chống đỡ nổi, hơn nữa động tác đã có chút chậm lại.

Ma Kiếm Sĩ.

Thủ lĩnh đám cướp không ngờ rằng, người muốn tiêu diệt bọn họ lại khó chơi như vậy.

Hai bên đấu qua đấu lại, tiếng vũ khí va đập, bắn ra tia lửa, đối với Khả Lam mà nói, hình như cô không biết mệt, thanh kiếm khổng lồ trong tay không ngừng bổ về phía đối phương.

Thủ lĩnh đám cướp rơi vào thế bất lợi, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, trong lòng gào thét, thật đáng chết, thật sự đám chết, có thể dừng tay lại được hay không, tôi sợ tôi...

Keng, keng!

Một kiếm của Khả Lam đã đánh bay chùy Lang Nha trong tay đối phương, ngay tại lúc thủ lĩnh của đám cướp chuẩn bị đưa tay chịu trói cầu xin tha thứ, Khả Lam đã vung lên một kiếm trực tiếp chém bay đầu của thủ lĩnh đám cướp.

Thủ đoạn sắc bén.

Vô cùng bá đạo.

Hoàn toàn không có chút mềm lòng nào.

"Aaa, thủ lĩnh chết rồi, chúng ta mau chạy thôi."

Một đám cướp lâu la hoảng hốt bỏ chạy tán loạn.

Sylph và Tia giống như người máy thu hoạch vô cảm, không ngừng đi thu hoạch các sinh mệnh, khi các cô đến đây, đã điều tra tình hình ở đây, đám cướp này vô cùng hung ác, đã đánh giết rất nhiều ngôi làng tàn sát rất nhiều người.

Vì vậy ý định của các cô chính là...

Không bỏ qua cho một tên nào cả.

Phải bắt lại toàn bộ.

Bịch!

Bịch!

Từng người từng thành viên của đám cướp ngã lăn xuống đất, mãi cho đến khi không ai có thể bò dậy được nữa.

"Khả Lam, không có chuyện gì chứ?" Olga Via hỏi.

Khả Lam lắc đầu nói: "Không sao cả, chỉ là nghĩ đến những người bất hạnh đã chết trong tay đánh cướp này, có lẽ có thể yên nghỉ rồi."

Sylph đi đến cùng với Tia.

"Thật giỏi quá đi, Khả Lam thật giỏi, đám người đó còn chẳng có sức đánh trả."

"Thế này mà là chiến sĩ bảy sao, thật yếu đuối."

Loại nhiệm vụ như kiểu tiêu diệt đám cướp này cũng không hề khó khăn đối với đoàn thám hiểm như các cô.

Thực ra bọn họ có thể nhận nhiệm vụ khó hơn nữa.

Nhưng lại nghĩ đến, đám cướp đó mà sống lâu hơn một ngày trên thế giới này, thì sẽ có càng nhiều người gặp tai họa, vì vậy bọn họ đã nhận nhiệm vụ này, đuổi giết đến tận hang ổ của bọn chúng.

"Chúng ta đã ra ngoài một khoảng thời gian rồi, lương thực mang theo đã không đủ dùng, những cách ngôi làng lân cận để lấp thêm mới được." Olga Via nói.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Một hồi lâu sau.

"Mọi người nhìn kìa, đây là kỳ quan gì vậy?"

Tia thấy phong cảnh trước mắt, ngay lập tức kêu lên đầy kinh ngạc, một ngọn núi lửa lại bị đóng băng, hơn nữa nhiệt độ xung quanh rõ ràng rất cao, không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng này.

Thật là thần kỳ.

"Xung quanh tràn ngập dao động ma lực." Khả Lam nói, cô là chiến sĩ, cũng là Ma Pháp Sư, nên cũng rất mẫn cảm với ma lực giống như Tia.

Olga Via vô cùng khiếp sợ.

Giống như thế giới hoàn toàn rộng mở, càng đi nhiều nơi, trải qua ngày càng nhiều sự việc, cô ta càng cảm thấy thế giới này thần bí hơn nhiều so với tưởng tượng.

Dùng Ma Pháp Băng Hệ đóng băng ngọn núi lửa này?

Thực sự rất khó tưởng tượng.

Nếu như là đóng băng tạm thời thì là một chuyện rất bình thường, nhưng nhìn tình huống trước mắt thực sự khiến cô khiếp sợ, nguyên tố hỏa trong núi lửa vô cùng nồng đậm.

Muốn duy trì sự đóng băng này, cần một ma lực rất mạnh chống đỡ.

Cảnh tượng trước mắt.

"Rốt cuộc là phải dùng ma lực mạnh đến như thế nào mới có thể đóng băng được đến bước này."

"Đi thôi, kỳ quan trên thế giới có rất nhiều, chúng ta đi men theo con sông là có thể tìm thấy ngôi làng rồi." Khả Lam nói.

Nhưng mà cô không hề phát hiện ra, bây giờ cô đã đi theo dấu chân của bố mình.

Tại ngôi làng.

Cùng với sự xuất hiện của các cô, người dân trong thôn đều rất cảnh giác quan sát bọn họ.

Tia thấy dáng vẻ cảnh giác của người dân, hơi mỉm cười nói: "Xin chào mọi người, chúng tôi là đoàn thám hiểm, đi ngang qua nơi đây, chỉ muốn bổ sung lương thực cho mình, chúng tôi không hề có ác ý gì, mọi người cứ yên tâm."

Người dân trong thôn thở phào nhẹ nhõm.

Trên gương mặt đều lộ ra nụ cười.

Chỉ cần không phải là người xấu thì được.

Bọn họ chỉ là người dân bình thường mà thôi, làm bạn với trồng trọt, chỉ muốn được sống yên ổn.

"Các chị đều là đoàn thám hiểm sao?"

Một cậu bé chạy đến, trong mắt bừng lên ánh sáng, thoạt nhìn tầm cậu bé tầm mười hai, mười ba tuổi rồi, nhưng do không đủ dinh dưỡng, nên thân hình có chút gầy yếu.

"Đúng vậy, bọn chị chính là đoàn thám hiểm, vừa mới tiêu diệt một đám cướp vô cùng hung ác đó." Tia nói.

Cậu bé kinh ngạc nói: "Òa, thật là giỏi quá đi."

Đám cướp chính là nỗi sợ hãi của tất cả ngôi làng.

Bọn chúng đi khắp nơi làm điều ác.

Gặp được ngôi làng nào cũng giết cướp bóc, không chuyện ác nào là bọn chúng không làm, cũng không biết khiến bao nhiêu người phẫn nộ.

Tia nói: "Có thể dẫn các chị đi mua một ít đồ ăn được không, bọn chị có thể kể cho nhóc nghe những chuyện nguy hiểm mà bọn chị từng trải qua ở ngoài kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận