Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 221: Bát Gia, chỉ có thể giảm nhiều nhất là ba mươi phần trăm. (2)

Mẹ nó.

Bát gia bắt đầu mắng, lão già ta đây đến là ăn ké một bữa cơm, nhân tiện tận hưởng một chút sự tôn trọng của đám vãn bối đối với những bậc trưởng bối. Hiện tại anh lại rút súng ra, làm loạn tất cả mọi tiết tấu, lỡ như gây tổn thương đến tôi thì phải làm sao?

Đoạn Sơn Hổ không để Bát gia vào mắt mình, mà tức giận nói với Lâm Phàm: “Anh đừng giả vờ với tôi, tôi hỏi anh có nói hay không?”

Không khí xung quanh trở nên yên lặng.

Tình huống thay đổi bất ngờ này khiến cho mọi người trở nên rất áp lực.

Hành động ngầu lòi khi rút súng ra của Đoạn Sơn Hổ.

Biểu cảm thờ ơ của Chu Phi, tất cả đều nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.

“Hiện tại trong lòng tôi cảm thấy rất lo lắng.” Lâm Phàm chậm rãi nói, anh có thể nhìn ra được những người mời anh ăn cơm trước mặt đây, tâm trạng giờ đang rất không ổn định, tinh thần cực kỳ căng thẳng.

Anh hướng đến Đoạn Sơn Hổ mà đi.

Đoạn Sơn Hổ cầm súng chỉa vào Lâm Phàm, chỉ cần dám động đậy, anh ta chắc chắn sẽ tiêu diệt đối thủ bằng một phát súng.

Lâm Phàm đi đến dừng lại trước mặt anh ta, so với anh ta cao hơn một cái đầu, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Đoạn Sơn Hổ, dịu dàng nói: “Không cần căng thẳng, cũng không cần kích động, cậu là một người tốt, nhưng trong lòng cậu hiện giờ tại nơi này có một chút loạn, có phải có chuyện gì đang khiến cậu khó khăn đúng không?”

“Nếu có bất kỳ vấn đề nào, cứ nói ra, tôi sẽ luôn sẵn lòng giúp cậu.”

Hiện trường càng thêm yên lặng.

Mọi người đều mắt chữ o miệng chữ a chết lặng mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nhìn thấy ma rồi.

Họ đã nhìn thấy một chuyện không thể tin được.

Chu Phi vậy mà xoa đầu Đoạn Sơn Hổ, giống như một người lớn đang xoa đầu một đứa trẻ.

“Anh phi có chút trở nên lạ lẫm so với tôi biết”

Vương Mãnh tự mình lẩm bẩm.

“Nhưng lại cũng trở nên bá đạo hơn.”

Mấy đứa đàn em của Đoạn Sơn Hổ nhìn thấy đại ca của mình bị người ta xoa đầu, liền cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa. Đại ca, mau phản kháng đi chứ. Nếu cứ tiếp tục để cho người ta xoa đầu, thì thật không còn chút mặt mũi nào nữa đâu.

“Anh thật sự cho rằng là tôi không dám bắn sao?”

Đoạn Sơn Hổ gào lên, anh ta dù sao cũng là một đại boss, vậy mà lại bị đối phương xoa đầu, không còn mặt mũi, khẩu súng trong tay là hy vọng cuối cùng của anh ta, âm thanh từ đáy lòng vọng lên nói với anh ta.

Bắn chết Chu Phi.

Nhưng cũng có một âm thanh khác...

Nếu anh ta bắn chết Chu Phi, thì bản thân anh ta cũng không tốt hơn là bao.

“Nếu như việc bắt chết tôi là niềm vui của anh, thì tôi luôn nguyện lòng chấp nhận, bắn tôi đi.” Lâm Phàm mỉm cười, sự ấm áp của nụ cười đó Đoạn Sơn Hổ cảm nhận được.

Người đàn ông tốt bụng trước mặt, rõ ràng đã nhận lấy một sự đả kích nào đó.

Dẫn đến trạng thái tinh thần anh ta không tốt cho lắm.

Giống như những gì anh ta vừa mới nói, anh thật sự cho rằng tôi không dám bắn sao?

Vậy thì anh ta thực sự rất muốn bắn.

Lâm Phàm hi vọng đối phương có thể bắn, đem tâm trạng vui vẻ mà đi đối mặt với cuộc sống sẽ giúp mọi người trở nên tốt hơn. Ánh mắt của anh mang đến cho đối phương sự khích lệ lớn, bắn đi, đừng do dự, mặc dù không biết bắn súng có tác dụng gì, nhưng có thể khiến cho cậu trở nên vui vẻ, thì tôi hi vọng cậu có thể làm được.

Hô hấp của Đoạn Sơn Hổ dần dần trở nên gấp gáp.

Đôi tay cầm súng bỗng trở nên phát run.

Bắn đi, chứng tỏ bản lĩnh của cậu cho mọi người thấy.

Chỉ cần phát súng này bắn ra, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về cậu.

Lâm Phàm nhẹ nhàng vỗ vai Đoạn Sơn Hổ, ấm áp nói: “Đừng quá căng thẳng, hãy thả lỏng đầu óc.”

Hành động hiện tại của anh nhìn có vẻ rất ấm áp, nhưng thực tế là rất đáng sợ.

Những đàn em ở xung quanh đều đã đổ mồ hôi khắp người, dựng tóc gáy. Nếu hỏi họ nhìn thấy ai bá đạo nhất, vậy thì chắc chắn sẽ nói, anh Phi người đang đứng trước mặt họ là người bá đạo nhất họ từng thấy.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Đoạn Sơn Hổ là người như thế nào?

Vậy thì không cần phải nói, đó là một sự tồn tại cực kì đáng sợ, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đối với kẻ thù trước nay chưa từng khoan dung, mà hiện tại họ lại chứng kiến một sự tồn tại hung ác hơn cả Đoạn Sơn Hổ.

Ngay cả khi anh có thể có khả năng bị bắn nát đầu, nhưng vẫn như cũ không có một chút gì là hoảng sợ, còn an ủi Đoạn Sơn Hổ đừng quá căng thẳng, dũng cảm bắn đi, đây thật sự là hoàn toàn bị điên rồi.

Nếu muốn trở thành một người có dã tâm, nhất định phải cần phải có sự bá đạo như vậy.

Tha lỗi cho sự thẳng thắng này, nhưng nếu không có thì tốt hơn hết nên làm một đứa trẻ.

“Gan lắm.” Bát gia cảm thán trong lòng, đúng là sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ, loại người này, nếu sống trong thời đại trước đây của họ, chắc chắn cũng sẽ là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.

Lúc này.

Biểu cảm trên mặt của Đoạn Sơn Hổ rất dữ dằn, hai mắt trợn tròn, miệng thở hổn hển, ánh mắt dường như sắp nuốt chửng cả Lâm Phàm.

Anh ta cảm thấy những gì Lâm Phàm nói đang làm nhục anh ta.

Không ngừng làm nhục anh ta.

Nếu Lâm Phàm biết được những điều mà Đoạn Sơn Hổ đang nghĩ, anh sẽ đi an ủi cậu ấy, cậu không cần phải nghĩ nhiều, tôi thật sự không có ý nghĩ như vậy.

Một lát sau.

Cuối cùng lý trí cũng đã đánh bại được sự kích động, gặp phải kẻ không cần mạng như Lâm Phàm, Đoạn Sơn Hổ chỉ đành nhận thua.

“Được, coi là anh có gan, tôi sẽ nhớ kĩ, chuyện này giữa tôi và anh sẽ không bao giờ kết thúc đâu.”

Đoạn Sơn Hổ nói xong những câu hung ác này, liền vẫy tay, mang đám đàn em rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận