Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 802: Ông lão kỳ quặc (2)

Ông lão kỳ quặc (2)

Sở thích duy nhất của Lôi Cung là sưu tầm các tuyệt học trên thế gian, tuy nói nhiều loại không biết có tu luyện được không nhưng chỉ với những tuyệt học được bày biện ngay trước mắt đây, nếu người ngoài được cho cơ hội coi trộm thì sợ bọn họ đã tranh đấu như điện đến u đầu mẻ trán từ lâu rồi.

Nhưng tên nhãi con trước mặt này học cũng không thèm học, ông ấy sắp bị tức ngất rồi.

Lâm Phàm không hiểu vì sao ông lão trước mặt mình lại tức giận như vậy, anh không hề quen biết ông ta, không biết vì sao ông ta lại làm như thế. Nhưng, anh vẫn thành thật trả lời.

“Những năm gần đây tôi quét dọn, tu sửa phòng ốc, mỗi này đều rất thoải mái, thời gian trôi qua rất nhàn nhã.”

Anh không cảm thấy câu trả lời của mình có vấn đề gì cả.

Nhưng lời này rơi vào tai ông lão kia thì ông ấy thấy có một ngọn lửa phẫn nộ bùng lên, cứ như nó có thể khiến mái đầu bạc trắng của ông ấy sắp dựng ngược hết lên.

“Cậu, cậu đúng là sống hoài sống phí, người trong kho vàng kho bạc mà không biết, cậu thật sự khiến tôi thất vọng.”

Ông lão rất muốn đập cho Lâm Phàm một phát để cậu tỉnh ra.

Lâm Phàm nói: “Tuy tôi không biết ông là ai, nhưng những lời ông nói tôi xin phản đối, tôi thấy tôi sống rất có ý nghĩa, mỗi ngày trôi qua đều rất bận rộn, tôi thấy rất tốt.”

Anh không hề tức giận vì những lời khó nghe của ông lão.

Chỉ là anh không hiểu hết.

Rốt cuộc đối phương muốn nói về chuyện gì.

Có lẽ tâm trạng không tốt nên muốn tìm người trút ra, nếu là như thế, anh tình nguyện làm túi trút giận cho ông ấy, chỉ mong ông ấy trút được hết buồn bực trong lòng ra thì những điều anh trả giá là xứng đáng.

Hô hấp của ông lão trở nên dồn dập, ông ấy hừ lạnh một tiếng rồi vung tay áo bỏ đi. Trông như ông ấy rất tức giận, khiến người ta thấy nếu ông ấy tiếp tục ở lại đây, không biết chắc ông ấy có nhịn được mà không giết Lâm Phàm không nữa.

“Ông già kỳ quặc.”

Lâm Phàm nhìn bóng lưng dần đi xa của ông lão, trầm ngâm nghĩ mãi không ra. Rốt cuộc tại sao ông ấy lại đến đây? Cơn khó hiểu này của anh không được giải đáp.

Có lẽ ông ấy biết anh.

Nhưng anh thật sự không quen ông ấy.

Ở chốn thâm cung.

Bên trong một căn phòng có ánh sáng u ám.

Có mấy ông lão ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, đến tuổi của bọn họ thì hoạt động tập thể ngày xưa đã ít này càng ít, bọn họ dùng hầu hết thời gian để tu luyện, khi thực lực trở nên mạnh mẽ, thời gian họ sống lại càng lâu, họ không cần để tinh lực của mình lãng phí vào vài chuyện cỏn con.

“Chuyện sao rồi?”

Các ông lão xung quanh hỏi.

Ông lão ấy nói: “Đừng nói nữa, quá thất vọng, thực sự quá thất vọng. Tên nhãi đó vốn dĩ không hề tu luyện, hoàn toàn là một kẻ vô dụng.”

“Hửm? Tại sao lại là kẻ vô dụng được, bao nhiêu tuyệt học Lôi Cung sưu tầm đều đặt ở đó, chỉ cần chăm chỉ học thì chắc chắn sẽ có thành tựu mà.”

“Nói thì nói như thế, nhưng sự thật là nhãi đó không hề tu luyện.”

Im lặng.

Tất cả mọi người không nói gì.

“Haiz.”

“Một khi đã như thế thì không cần nhắc lại nữa, để cậu ta tự sinh tự diệt đi.”

Một lúc sau.

Mới có người chậm rãi nói ra những lời ấy.

Bọn họ đều kỳ vọng vào Lâm Phàm.

Những năm gần đây không quấy nhiễu đến anh vì muốn anh bơi trong tuyệt học của Lôi Cung rồi tu luyện, không ngờ anh lại cam nguyện trở thành một tên vô dụng. Nếu anh có chút thực lực thì có thể rời khỏi chốn thâm cung ấy, tiếp tục cống hiến cho hoàng triều.

Đáng tiếc.

“Chuyện lúc trước rốt cuộc là sao, vì sao hoàng đế lại rơi xuống nước?”

Người nói chuyện là quan cung phụng họ Trần, người đứng đầu trong đám quan cung phụng này, là người quyền cao chức trọng có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho hoàng thành. Ngoại trừ hoàng đế thì không còn ai khác có thể ra lệnh cho ông ta.

“Chuyện là hoàng đế không cẩn thận nên rơi xuống nước, lúc ấy có thái giám thân cận đi theo bảo vệ, vị thái giám đó nhảy xuống nước cứu giá nên không may chết đuối.”

“Cuối cùng người cứu giá là một vị công chúa mà chúng ta chưa bao giờ để ý.”

“Nghe nói là công chúa Trinh Nhạc.”

Trần Cung nói: “Công chúa Trinh Nhạc?”

Hiển nhiên ông ta không hề có ấn tượng gì về người này.

Nhưng ngẫm lại thì cũng dễ hiểu thôi, hoàng đế có hơn một trăm người con, chỉ tính trong mấy năm nay thôi đã có hơn thêm mười người, nhiều như heo con, ngay cả hoàng đế cũng không nhớ hết nữa là.

“Con gái của Hiền Phi, muội muội của vị hoàng tử khiến quan cung phụng họ Lôi bị liên lụy.”

Quan cung phụng họ Trần nghe thế bèn gật đầu nhưng không để chuyện này trong lòng. Đối với bọn họ, tất cả đều là chuyện không đáng để bọn họ đặt trong lòng, hiện giờ nhìn bề ngoài thì hoàng đế đang rất khỏe mạnh nhưng thực chất cơ thể bệ hạ bị độc dược ăn sâu vào người từ lâu rồi.

Các loại đan dược bổ sung thể lực đều mang độc tố.

Tích lũy thời gian dài trong cơ thể, hậu quả nặng đến mức khó tưởng tượng ra nổi.

Ở trong cung.

Một vị thái giám già nói với người đang mặc long bào: “Hoàng thượng, công chúa Trinh Nhạc cầu kiến.”

Nam nhân mặc long bào đã đến tuổi trung niên, bề ngoài không hiện ra vẻ già nua nhưng tóc hai bên thái dương đã trắng xóa. Ông ta dùng đan dược mỗi năm, dung nhan không già đi nhưng trông ông ấy có vẻ già nua thiếu sức sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận