Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 540: Người đàn ông đó ra rồi (3)

Lâm Phàm vươn cái eo mệt mỏi, mở cửa sổ ra, làn gió lạnh thổi vào lạnh lẽo. Anh mỉm cười, nhìn cảnh đẹp của thành phố bên ngoài.

“Ông Trương, đã dậy chưa?”

Ông Trương dựa trên giường, nói: “Tôi còn muốn nằm chút nữa. Lần trước khi tôi thức dậy, có lẽ là vào bảy giờ, bây giờ còn kém một xíu.”

Tà Vật Công Kê im lặng ngồi một chỗ đẻ trứng.

Nó rất mệt mỏi.

Từ bốn quả trứng lúc trước đến năm quả trứng sau này, rồi lại đến sáu quả trứng hiện tại, lượng công việc của nó vẫn liên tục tăng cao.

Mặc dù có chút mệt.

Nhưng nó không hoảng loạn chút nào.

Như vậy mới có thể chứng minh đủ, nó là một nội ứng có tài năng. Muốn làm nội ứng lâu, thì phải có bản lĩnh, không có bản lĩnh là không được.

Cục cục!

Sáu quả trứng gà lăn xuống.

Mỗi ngày đều bắt đầu từ trứng gà. Lâm Phàm nấu trứng xong, chia cho ông Trương hai quả, lại chia cho Gà Mái hai quả, sờ đầu nó, nói: “Gà Mái, ăn nhiều chút, ăn nhiều mới có thể chóng lớn.”

Tà Vật Công Kê nhịn nhục, tức giận mắng trong lòng. Mày có phải có bệnh không? Vì sao lại làm như vậy? Những quả trứng này đều là tao đẻ ra, bây giờ mày lại bảo tao ăn. Tao con mẹ nó…

Bọn họ thu dọn đồ xong thì chuẩn bị ra ngoài đi tuần.

Thân là nhân viên của bộ phận đặc biệt, công việc mỗi ngày đều rất bận rộn. Cần phải đi kiểm tra khắp nơi trong thành phố, nếu như gặp phải người cần sự giúp đỡ, khẳng định phải đưa tay ra giúp đỡ đối phương.

Tại cửa bộ phận.

Thân là một kẻ già đời đã lăn lộn trong bộ phận đặc biệt mấy năm, Vương Xuyên không quá hứng thú với Tà Vật. Mỗi lần có Tà Vật đến tập kích, anh ta đều sẽ ôm chặt lấy đùi cường giả, cùng tổ đội với cường giả mới có thể sống sót được.

Đương nhiên.

Cường giả không muốn chơi với anh ta, bởi vì anh ta quá yếu, hoàn toàn không giúp được gì. Cho nên mỗi lần anh ta ra trận, chắc chắn sẽ ở gần cường giả một chút, khi gặp phải nguy hiểm, cường giả sẽ trợ giúp.

Ngay tại lúc này.

Anh ta vội vàng chạy qua, vẻ mặt mong chờ, nói: “Lâm Phàm, tôi có thể chụp chung với cậu không?”

“Được chứ.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Vương Xuyên khó có thể che giấu được sự kích động trong lòng, đứng bên cạnh Lâm Phàm, mặt mày vui vẻ, tách một phát, chụp được một bức hình chung.

“Cảm ơn, cậu chính là thần tượng của tôi.” Vương Xuyên sùng bái nói.

Tồn tại có thể chiến thắng thần đang sống bên cạnh anh ta, hơn nữa còn là đồng nghiệp. Cho dù là ai cũng khó mà nhịn được sự kích động trong lòng.

Vương Xuyên đổi hình chụp chung thành ảnh đại diện, đồng thời cũng thay luôn cả hình nền vòng bạn bè thành hình chụp chung. Cuối cùng là vừa lòng hả dạ mà đăng một bài lên vòng bạn bè, hình đính kèm cũng là hình chụp chung, cùng với vài chữ.

“Có thể chụp chung với thần tượng trong lòng, thật sự là một chuyện vui.”

Trong phút chốc.

Đã có hơn mười người thích và bình luận cho anh ta.

Đây là chuyện trước giờ chưa từng gặp.

Mở bình luận lên xem.

‘Wow! Ngưỡng mộ.’

‘Đây chính là người đã đánh thần bầm dập, ông Vương ông may mắn thế, lại có thể chụp ảnh cùng thần tượng.’

Ngay cả nữ thần đã đơn phương từ lâu cũng nhắn tin cho anh ta.

‘Tôi muốn mời anh đi ăn, có thể gọi anh ấy đi cùng không?’

Vương Xuyên hừ một cái, ngay cả cô mà cũng muốn nhớ thương thần tượng của tôi, quả đúng là nằm mơ. Sau đó trực tiếp trả lời nữ thần.

‘Cô? Còn không xứng.’

Mặc dù là nữ thần của anh ta, nhưng loại hành vi không biết trời cao đất dày này của nữ thần, làm cho anh ta rất bất mãn. Làm người phải tự hiểu lấy mình, ngay cả điểm này cũng không hiểu, đúng là mù mắt mới xem cô là nữ thần.

Sau khi được chụp chung với thần tượng, Vương Xuyên cảm thấy cả người có giá trị hẳn lên, tầm mắt cũng không còn thiển cận như trước kia nữa.

Lâm Phàm nhìn khuôn mặt tràn đầy phấn khởi của Vương Xuyên, chụp chung mà thôi, vì sao phải phấn khởi như vậy, thật khó hiểu.

Ngay lúc đang suy nghĩ những điều này.

Lại có người sùng bái đến gần.

“Thần tượng, tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?”

Giọng nói chờ mong, bộ dáng ngưỡng mộ, trong đôi mắt nhìn Lâm Phàm đều tỏa ra ánh sáng.

“Được chứ.”

Lâm Phàm chính là ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần có người muốn chụp ảnh với anh, anh đều sẽ đồng ý.

Rất nhanh, đã có một nhóm người vây quanh Lâm Phàm.

Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản. Chính là muốn chụp chung với Lâm Phàm, cảm thấy chụp ảnh với Lâm Phàm là một chuyện rất có thể diện.

Bộ phận đặc biệt có rất nhiều cô gái trẻ.

Bọn họ đều hy vọng người đàn ông tương lai của mình có thể là một vị anh hùng cái thế, chân cưỡi tường vân bảy màu. Mà Lâm Phàm chính là mục tiêu tuyệt nhất trong lòng bọn họ.

Liếc mắt đưa tình.

Thính bắn tứ tung.

Lâm Phàm bị một đám người bao vây, chen lấn yêu cầu chụp chung. Xung quanh sớm đã chật như nêm cối, không có đường ra.

“Người được hoan nghênh, quả nhiên rất phiền não.” Độc Nhãn Nam đứng trên tầng hai, nhìn tình huống ở đại sảnh, Lâm Phàm bị một đám người vây cứng, cảm thán: “Tên nhóc này ghê gớm thật, mức độ được hoan nghênh cũng sắp đuổi kịp tôi rồi.”

Độc Nhãn Nam của chúng ta cũng là một ông già cao ngạo.

Ông ta vẫn luôn tin rằng mình rất được hoan nghênh. Còn vì sao không có ai vây xung quanh ông ta, hoặc là tìm ông ta chụp ảnh, đó đều là vì trên người ông ta có một cảm giác uy nghiêm, làm cho người ta có một lỗi giác giống như không phải là một người bình dị gần gũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận