Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 927: Tương lai tốt đẹp của Tà Vật Công Kê (2)

Tương lai tốt đẹp của Tà Vật Công Kê (2)

Còn nói ông là lão tổ của một tộc, sống lâu như vậy rồi, lại không biết nói chuyện như vậy sao, đến Lâm Phàm nhà chúng tôi, tuy rằng bị bệnh tâm thần nhưng còn khéo miệng hơn ông rất nhiều đấy.

"Bận việc chính sự, không có thời gian tu luyện." Độc Nhãn Nam viện ra lý do trả lời qua loa.

Long Thần tiếc nuối lắc đầu nói: "Người si mê quyền lợi, sẽ rất khó tăng tu vi."

Độc Nhãn Nam nhìn đối phương, cặp mắt trắng dã đảo qua lại, đúng, không sai, những lời ông nói đều đúng, tôi đã không muốn nói thêm với ông một câu vô nghĩa nào nữa, lúc ở Bộ phận đặc biệt, đều là ông ta ra lệnh cho người khác, dù sao cũng là thủ lĩnh, còn có thể có ai không nể mặt.

Nhưng hiện tại... Không có cách nào, thực lực đối phương mạnh đến đáng sợ, hơn nữa còn là lão tổ một tộc, ông ta không đắc tội nổi.

Nhưng vào lúc này.

Trận chiến kịch liệt đã dừng lại.

"Dừng lại, không đánh nữa."

Tiểu Như Lai hô lên, nhìn như trấn định tự nhiên, nhưng Long Thần liếc mắt đã nhìn ra, Tiểu Như Lai tiêu hao rất lớn, nếu đấu tiếp, thắng bại khó nói, nhưng chắc chắn Tiểu Như Lai sẽ cảm thấy trầy trật.

Hoặc là nói, bắt đầu từ giờ, cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.

Cái nhìn của Long Thần về Lâm Phàm, lại tăng cao, xảy ra chuyện như vậy, hiển nhiên là lúc trước đã xem thường đối phương, thực lực người này nếu ở trong các tộc ở Tinh Không, đều là đứng đầu.

"Ông không sao chứ?" Lâm Phàm cảm thấy cuộc so tài rất mỹ mãn, ngay sau đó, chính là quan tâm đến tình huống của Tiểu Như Lai, bị tổn thương trong chiến đấu là chuyện rất bình thường, nhưng nếu như rất nghiêm trọng, thì phải chú ý.

Tiểu Như Lai nói: "Ta có thể có chuyện gì."

Dáng vẻ của ông ta vẫn không có thay đổi gì, uy thế phát ra trên người vẫn giống như lúc trước, vẫn là người đứng đầu tiểu thế giới cực lạc, địa vị trên cao, được vạn tăng cúng bái.

Tình huống vừa rồi, người duy nhất có thể nhìn thấu sự thật chỉ có Long Thần.

Người khác có thể không nhìn ra vừa rồi Tiểu Như Lai rơi vào thế hạ phong.

Lâm Phàm vỗ ngực, thở phào một hơi: "Không có việc gì là tốt rồi, nhưng cho dù có cũng không sao, bạn của tôi là ông Trương châm cứu rất giỏi, có thể châm cho ông mấy châm."

Long Thần nói: "Tiểu Như Lai, cảm thấy thế nào?"

Những lời nói này, rõ ràng chính là cố ý bới móc.

"Cáo từ."

Tiểu Như Lai hóa thành kim quang biến mất ngay lập tức, rõ ràng không muốn nói thêm một câu vô nghĩa nào, biết nếu tiếp tục ở lại chỗ này, chắc chắn sẽ bị Long Thần hỏi đểu, rơi vào thế hạ phong là cảm giác như thế nào, ông ta là người sĩ diện như vậy, sao có thể chịu được?

"Ha ha." Long Thần nở nụ cười, đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, cũng không biết sau khi Tiểu Như Lai trở về, sẽ nghĩ sao.

Rất nhanh.

Lâm Phàm cảm thấy mỹ mãn sau một trận chiến thì trở lại ngôi chùa.

"Xử lý ông ta như thế nào?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Phổ Độ Tử Hàng đã bị thương nặng tuyệt vọng nhìn mọi người, xuất sư bất lợi, không ngờ lại gặp phải mấy người đáng sợ này, thần tượng không để ý đến ông ta, trực tiếp rời đi, càng khiến ông ta đau thấu tâm can, đưa tôi đi cùng cũng được mà.

Nhưng ông ta không có địa vị, không có gì nổi bật, sao Tiểu Như Lai có thể đưa ông ta đi.

Nhân Sâm vỗ đầu Tà Vật Công Kê: "Tên ngốc, thừa dịp ông ta bệnh, lấy mạng ông ta, ngươi là gà, ông ta là rết, đảm bảo cực kỳ bổ, nuốt sạch ông ta, cam đoan ngươi sẽ phê đến tột cùng."

Tà Vật Công Kê không muốn để ý Nhân sâm, cảm thấy người này không có ý tốt.

Bây giờ người ta đang là hình người, ngươi nói ta nuốt thế nào được?

Phổ Độ Từ Hàng bò lên một cách khó khăn, phủ phục dưới chân Lâm Phàm: "Tha mạng, xin hãy tha mạng, xin hãy xét đến ta tu hành không dễ, cho ta một con đường sống đi, ta thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không làm việc ác nữa."

Ông ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Lâm Phàm.

Về phần vị Long Thần kia...ông ta cũng không dám nhìn, trên người đối phương có cỗ uy áp đáng sợ, giống như áp lực đến từ huyết mạch, liếc nhìn ông ta một cái đều có khả năng là một loại khinh nhờn.

Bách Túc Trùng muốn hóa rồng, chính là một sự nhục nhã đối với Long Thần.

"Tôi không thể bỏ qua cho ông." Lâm Phàm nói.

Đám người Độc Nhãn Nam vừa định bảo Lâm Phàm không nên quá tốt bụng, lại không ngờ rằng Lâm Phàm trực tiếp cự tuyệt, đối với bọn họ, có chút ngoài ý muốn, thậm chí là rất bất ngờ.

Những người khác không dám nói, Độc Nhãn Nam tự nhận khá quen thuộc Lâm Phàm.

Tâm địa thiện lương, sẵn sàng cho người khác cơ hội, một khi người khác cầu xin, thì sẽ bỏ qua cho đối phương, rất dễ bị người khác lừa gạt, bởi vậy đối với Độc Nhãn Nam, chỉ cần đi các di tích cổ tại những ngọn núi nổi tiếng, ông ta đều muốn đi cùng.

Chỉ sợ bị lừa.

Phổ Độ Từ Hàng tuyệt vọng nhìn Lâm Phàm, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.

Lâm Phàm nói: "Tôi có thể nhìn thấu nội tâm của ông, nội tâm của ông rất đen tối, đã giết hại rất nhiều người, nếu tôi buông tha cho ông, thì sẽ chỉ có càng nhiều người chết vì tôi, cho nên không được."

Bốp bốp bốp!

Độc Nhãn Nam vỗ tay: "Nói được lắm."

Ông Trương nói: "Quả thực nói rất tuyệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận