Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 911: Phổ Độ Từ Hàng

Phổ Độ Từ Hàng

“Haizzz, thừa nhận sự xuất sắc của người khác khó như vậy sao?” Hạ Khôn Vân cảm thán.

Mẹ nó!

Độc Nhãn Nam trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Hạ Khôn Vân, đây là lời người nói sao?

Mẹ nó tôi mà là loại người không thừa nhận sự xuất sắc của người khác sao?

Chết tiệt.

Ông ta đã không muốn nói thêm một câu nào với đám nhóc này, chắc chắc là tự làm mình mất mặt, bị khinh bỉ.

“Còn nhớ tôi không?”

Hằng Kiến Thu rất muốn giữ mối quạn hệ với Lâm Phàm, từng gặp mặt một lần, chính là lần ông ta bị cường giả Tà Vật Công Kê trấn áp, trực tiếp bị phun ra một mặt.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm đối phương, giống như đang hồi tưởng lại, lắc lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”

Những lời nói thật, nhưng thường xuyên khiến người khác vô cùng tổn thương.

Hằng Kiến Thu có hơi xấu hổ, theo lý mà nói, lúc gặp phải tình huống này, người bình thường cho dù không nhớ rõ cũng sẽ cho đối phương mặt mũi, nói thẳng ra là nhớ kỹ, hai bên cũng sẽ không xấu hổ.

Nhưng Lâm Phàm thực sự khiến người ta thất vọng.

“Ha ha ha.”

Độc Nhãn Nam cười ra tiếng, đang nghĩ gì, mỗi người đều cảm thấy giống như đang nằm mơ, không phải nói nhiều, mấy lần rồi chứ? Hỏi Lâm Phàm có nhớ ông ta không ư, không biết trí nhớ của Lâm Phàm không được tốt lắm sao?

Lão kiếm thần Bạch Vân lắc lắc đầu, đã đến tuổi này rồi, mà còn muốn nịnh nọt một chàng trai, không biết nên nói cái gì luôn.

Rất nhanh.

Bọn họ đã đến bên ngoài chùa cổ.

“Ngôi chùa cổ kính nguy nga mang hơi thở của thời đại xa xưa.”

Độc Nhãn Nam đánh giá tòa chùa cổ trước mắt, chắc chắc tồn tại trong thời gian rất dài, cảm giác cổ kính hoàn toàn không thể sai được.

Nếu như không có Lâm Phàm đi theo.

Bọn họ chắc chắn sẽ đứng bên ngoài chùa cổ, không điều tra tình hình rõ ràng tuyệt đối sẽ không tùy tiện xông vào. Bây giờ không giống như lúc trước, bởi vì sự tồn tại của Lâm Phàm mà cũng không cần lo lắng đến an nguy nữa, bất luận là gặp phải chuyển gì chỉ cần để Lâm Phàm gánh vác, chắc chắc sẽ an toàn.

“Kiến trúc rất đẹp, đi vào xem một chút đi.” Lâm Phàm nói.

Đám người đi phía sau lưng Lâm Phàm.

Với tình hình hiện tại, không ai dám đi trước Lâm Phàm cả, nếu gặp phải nguy hiểm thì ai có thể gánh vác được chứ.

“Hình như có chút nguy hiểm.”

Nhân Sâm có cảm giác rất mạnh với nguy hiểm, dù sao cùng với chủ nhân đời trước gặp phải rất nhiều chuyện, một ngôi chùa cổ có vấn đề hay không mắt thường có lẽ nhìn không ra, nhưng nếu cẩn thật cảm nhận có lẽ có thể cảm nhận được.

Tình hình trong ngôi chùa cổ, giống livestream như đúc.

Đầu tiên Độc Nhãn Nam chú ý tới cây vạn tuế.

Là thứ có ý nghĩa rất đặc biệt.

Có thể rất nguy hiểm.

Có lẽ đúng như trong truyền thuyết, cây vạn tuế dùng để trấn áp một loại yên ma quỷ quái đáng sợ nào đó.

Nhân Sâm vỗ vào đầu Tà Vật Công Kê nói: “Đừng hoảng sợ, có anh Sâm ta ở đây, đảm bảo ngươi vô cùng an toàn.”

Bây giờ Tà Vật Công Kê xem như vật ngồi chuyên dụng của Nhân Sâm.

Tà Vật Công Kê lắc đầu, trong lòng rất tức giận, mé, còn dám vỗ vào đầu ta, ta ném ngươi xuống bây giờ.

Hằng Kiến Thu chỉ vào phía xa nói: “Mọi người nhìn thấy những thứ kia không, có phải là những loại thực vật quý hiếm không, có phải là bảo bối không?”

“Khó mà nói.”

“Ngắt về đi, bất luận là cái gì, mang về phân tích, có lẽ sẽ phát hiện ra tác dụng của những thứ này đấy.”

“Nói có lý lắm.”

Bọn họ bên ngoài đều là những người có địa vị cực cao, nhưng sau khi đến đây lại giống như chưa trải qua sự đời, hơn nữa giống như người qua đường một cây cỏ cũng không bỏ qua.

Lâm Phàm nói: “Chưa được người ta đồng ý mà đã tùy ý ngắt đồ của người ta, có phải là có chút không hay lắm không?”

“Tâm tính hiền lành, có nguyên tắc, nhưng tình hình bây giờ không giống, ngôi chùa cổ này vừa nhìn là biết không có người rồi, cho nên những thứ này, đều là vật vô chủ, ai thấy được thì chính là của người đó.” Ông cụ Từ sắc mặt không đổi khen Lâm Phàm một lúc, đồng thời khiến Lâm Phàm không cần để tâm đến những điều đó.

“Có người đấy.” Lâm Phàm nói.

Anh nói những lời này.

Mọi người vừa có hành động, lập tức quay lại đứng sau lưng Lâm Phàm, đều nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, đối với bọn họ mà nói, lời nói của mọi người ở đây còn không có ích bằng lời nói của Lâm Phàm.

“Chắc chắc không?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Nghĩ đến người streamer mất tích ở đây, biết là có vấn đề nhưng không biết rốt cuộc là vấn đề gì mà thôi, bây giờ Lâm Phàm nói ở đây có người vậy rốt cuộc là ai chứ. Bọn họ đã xuất hiện ở đây rồi nhưng vẫn chưa từng xuất hiện, cuối cùng chỉ có một tình huốn, chính là đối phương ẩn trốn trong bóng tối, chờ bọn họ mắc câu.

Lâm Phàm chỉ vào chính điện nói: “Ở trong đó có một loại khí tức nào đó, tôi nghĩ có lẽ là vậy.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía chính điện.

“Đi xem một chút đi.” Độc Nhãn Nam nói.

Lâm Phàm nói: “Là để cho tôi đi xem sao?”

“Ừm.” Độc Nhãn Nam rất bất đắc dĩ, thực lực của bọn họ điều rất có hạn, gặp phải chuyện gì, bình thường cũng đều rất khó giải quyết, trừ Lâm Phàm có thể đối phó ra thì còn ai có thể gánh vác được nữa đâu.

“Không cần lo lắng đâu, khí tức của đối phương không mạnh lắm, tôi nghĩ hắn là hơi yếu một chút.” Lâm Phàm nói.

Hằng Kiến Thu nói: “Nếu như yếu vậy thì cũng không cần lo lắng nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận