Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1296: Chủ thành rớt nước mắt, thì ra tôi mới là thằng hề thật sự (2)

Chủ thành rớt nước mắt, thì ra tôi mới là thằng hề thật sự (2)

Trong khi chủ thành đang tự mình não bổ.

Lâm Phàm đã cầm cây giáo dài, trực tiếp nhảy từ trên tường thành xuống.

“Đệt cụ!”

Chủ thành kinh ngạc kêu lên. Câu này không nên xuất hiện trong thế giới mộng cảnh, nhưng có lẽ người ở bất kỳ nơi nào đều cũng giống nhau, khi nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc, đều sẽ thốt ra hai từ này.

Ông ta không dám tưởng tượng tình trạng của đối phương.

Tường thành cao như vậy.

Đối phương lại tay trói gà không chặt.

Kết quả cuối cùng chính là tan xương nát thịt đi.

Là biết đã không thủ được nữa, không muốn chết trong tay ma thú, nên tự xử luôn sao?

Dũng sĩ.

Cậu là dũng sĩ chân chính.

“Chủ thành, ngài mau nhìn.” Ma pháp sư bên cạnh kinh ngạc kêu lên.

Chủ thành lắc đầu, tuyệt vọng nhắm mắt, nói: “Không nhìn, tôi không muốn nhìn, tư thế anh dũng của cậu ấy đã xuất hiện trong đầu tôi rồi. Tôi không muốn thấy cảnh tượng cậu ấy ngã tan xương nát thịt, không muốn phá hoại cảnh tượng trong lòng tôi.

“Không phải, cậu ấy chưa chết.”

“Cái gì?”

Chủ thành trợn to mắt, vội vàng tiến lên nhìn, thật sự thấy người dân kia đang cầm cây giáo dài đi về phía thú triều.

“Đây là tình huống gì.”

“Không biết nữa.”

“Gặp quỷ, cậu ta không phải người dân bình thường sao? Nhảy xuống từ trên tường thành cao như vậy, thế mà không hề hấn gì, điều này không thể nào đi.”

“Nhưng mà chủ thành, tình huống này đã thật sự xảy ra trước mắt chúng ta.”

Lâm Phàm định giải quyết thú triều sớm chút, anh không muốn làm chậm trễ quá nhiều thời gian, dù sao thì còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nếu như không chuẩn bị tốt, thì không thể mang lại bất ngờ cho Khả Lam.

Mà mình cũng sẽ thấy rất khó chịu trong lòng.

Cho rằng mình không phải là một người bố nuôi đạt yêu cầu.

Ngay cả một chút chuyện nhỏ này cũng không thể làm được.

Ma thú trong thú triều nhìn thấy có một loài người nhỏ bé đang đi về phía này, đều gào lên. Có con còn muốn nuốt chửng Lâm Phàm, nhưng mà thấy anh quá thấp bé, có lẽ còn không đủ nhét kẽ răng.

Nhưng mà không biết vì sao.

Đột nhiên đám ma thú đó cảm nhận được một luồng hơi thở đáng sợ từ trên người Lâm Phàm, luồng hơi thở đó làm cho bọn chúng cảm thấy áp bách.

Loạt xoạt!

Thú triều nhường ra một con đường.

Lâm Phàm biết trong cái đám này, chỉ có con thằn lằn ba đầu đứng chỗ đó là lợi hại nhất, có lẽ nó chính là đại ca, chỉ cần thuyết phục được nó, thì có thể giải quyết được chuyện này.

Nhưng trong đầu anh còn một ý nghĩ khác.

Thịt!

Thịt đó!

Mua bánh kem và quần áo xong, còn phải chuẩn bị một phần thịt siêu to nữa. Tên trước mặt này hoàn toàn phù hợp với ý nghĩ của anh.

“Ừm, đúng, cứ vậy đi. Nếu như nó không quá thân thiện, vậy thì mình sẽ xử nó. Nó vàng ánh như thế, chất lượng thịt nhất định rất tốt, Khả Lam và dân làng nhất định sẽ rất thích.”

Lâm Phàm nghĩ trong lòng.

Hoàng Kim Thánh Long ba đầu còn chưa biết mình sắp đối mặt với chuyện gì, vẫn kiêu căng, ngang ngược nhìn mọi thứ trước mắt. Đối với nó, nó chưa từng đặt loài người vào mắt.

Rất nhanh.

Lâm Phàm đã đến trước mặt Thánh Long.

Hai con ma thú cấp thánh ở xung quanh không có hành động, mà chỉ nhìn loài người bé nhỏ trước mắt một cách trêu tức.

Gan to lắm.

Lại dám đến đây một mình.

Ở im trong thành đợi bọn chúng vào cắn nuốt không tốt hơn sao, không ngờ lại còn chủ động dâng tới cửa, xem ra là đã không thể đợi bị bọn chúng ăn nữa rồi sao?

“Xin chào, bọn mày có thể rời đi không? Tao muốn mua vài thứ trong thành, tổ chức sinh nhật cho Khả Lam. Sự xuất hiện của bọn mày đã dọa bọn họ sợ, cửa hàng đều không mở cửa, cứ tiếp tục như vậy, tao rất khó để mua được đồ.” Lâm Phàm nói.

Tiên lễ hậu binh.

Thánh Long nhìn đối phương như nhìn một kẻ ngốc, chuyển động ba cái đầu, tròng mắt trông rất xảo quyệt, giống như là nghe thấy chuyện cười lớn nào đó.

Lập tức.

Thánh Long hắt hơi một cái, có một trận cuồng phong thổi mạnh về phía Lâm Phàm, dường như muốn nhìn thấy loài người trước mắt bị nó thổi ngã ra đất, sau đó lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, dáng vẻ đó nhất định là rất thú vị.

Nhưng mà…

Lâm Phàm lại đứng đó không chút sức mẻ.

Khiến cho Thánh Long nổi giận, cảm thấy chính mình bị sỉ nhục.

Trên tường thành.

Đám người chủ thành nhìn không dời mắt, vẻ mặt đều rất ngưng trọng, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Trước tiên không nói đến chuyện nhảy xuống vì sao không chết, hãy nói đến chuyện anh thế mà xuyên qua thú triều, đi đến trước mặt Thánh Long.

Đây quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ông ta hoàn toàn không tin tất cả chuyện này là sự thật.

Ngay lúc này.

Có một màn kinh người đã xảy ra.

“Đệt cụ!”

“Đệt cụ!”

Không chỉ mình chủ thành kêu lên, mà ngay cả đám ma pháp sư cũng như vậy.

Phía xa.

Thánh Long đã phun vào người Lâm Phàm một hơi hơi thở của rồng, là một hơi thở đủ để hủy diệt mọi thứ, nhưng phun vào người Lâm Phàm thì lại không tạo ra bất kỳ thương tổn nào. Mà Lâm Phàm đang vội, nhìn thấy đối phương vậy mà lại chủ động tấn công.

Anh vung nhẹ cánh tay, cây giáo dài đâm thủng một cái đầu của Thánh Long.

Thánh Long đau đến mức gào thét lên.

“Tao mới không muốn lãng phí thời gian với mày đâu. Vừa rồi mày đã lãng phí nhiều thời gian của tao như vậy, tao sẽ mang mày về làng, cùng chia sẻ với Khả Lam của tao và dân làng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận