Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 235: Bước đầu tiên để trở thành người tốt (2)

Hơn nữa, anh ta cũng bắt đầu hỏi thăm người bên cạnh xem gần đây có xảy ra chuyện lớn gì không, nếu không thì tại sao anh Phi lại vui vẻ mời chúng ta ăn cơm.

Anh ta không tham gia vào cuộc giao dịch, nhưng chắc chắn trong đó có người tham gia.

Anh ta giả vờ đang rất bối rối và chỉ cần có cơ hội là anh ta sẽ hỏi những người có vẻ như có tham gia vào giao dịch. Anh ta thân là một gián điệp, đương nhiên đã tạo dựng mối quan hệ với các thành viên trong nhóm rất tốt. Dù sao cũng không thể lạnh nhạt cả ngày, lại không thể không hòa đồng với mọi người, nhất định phải giả vờ sống giống hệt bọn họ.

Mọi người đánh nhau là chuyện thường ngày như cơm bữa.

Cho dù có đến những quán massage đèn mờ thì anh ta cũng phải cắn răng chịu đựng, bạn nói bạn là người giữ mình trong sạch trong tổ chức, vì vậy nếu muốn nói ai là đặc vụ ngầm thì người đầu tiên nghĩ đến chính là anh ta.

Đừng nói xấu như vậy.

Vật tụ theo loài, người theo chia nhóm, đây là đạo lý.

Khi Từ Kiến biết được mình sẽ là đặc vụ ngầm, anh ta đã xem qua hết tất cả các bộ phim về gián điệp, cuối cùng nhận ra rằng lý do những điệp viên đó bị phát hiện là do họ tự nhận mình trong sạch cao thượng, có quá nhiều sơ hở. Họ phải bỏ hết các ranh giới mấu chốt mà trà trộn vào trong bọn chúng, nếu không, điều đó sẽ khiến bọn chúng cảm thấy rằng người bạn đồng hành bên cạnh chúng luôn không ăn khớp.

Điều khiến Từ Kiến ngờ vực đó là anh ta đã hỏi rất nhiều người bên cạnh, nhưng kết quả nhận được lại đều là không biết.

Anh chìm đắm trong suy nghĩ.

Chẳng lẽ Chúc Phi biết trong tổ chức có gián điệp nên lại tìm người sao?

Điều này là rất có thể.

Anh ta lặng lẽ nhìn Lâm Phàm đang ngồi ở đó, phát hiện trên gương mặt của đối phương vẫn luôn mang theo nét cười, giống như đã nhìn thấu tất cả mọi người. Nụ cười này trông rất rạng rỡ nhưng lại khiến người ta có cảm giác không rét mà run.

Anh ta luôn cảm thấy Chúc Phi đã có những thay đổi đáng kinh ngạc.

Khác hẳn với trước đây.

Vương Mãnh nhẹ giọng nói: “Anh Phi, đồ ăn đã lên hết rồi.”

“ Ừ, ăn cơm đi.” Lâm Phàm nhìn đống đồ ăn ngon trên bàn đã sớm không thể chờ đợi được nữa, đến nỗi những món ăn này có thuốc hay không cũng không còn quan trọng. Với tố chất cơ thể của anh ta, cho dù ăn phải thạch tín đi chăng nữa thì cũng chỉ sờ bụng vài cái, thấy hơi lạnh bụng mà thôi.

Vương Mãnh đứng dậy, nói: "Anh Phi nói có thể bắt đầu rồi, hãy ghi nhớ lòng tốt của anh Phi.”

Ngay lập tức.

Phòng tiệc trở nên sôi động hẳn lên.

Anh Phi muôn năm.

Anh Phi vô cùng tuyệt vời.

Đầu tiên, nhân viên phục vụ lên hết các món ăn, sau đó họ lại ríu rít trốn ở bên ngoài, yên lặng chờ đợi. Họ cảm thấy bên trong xung quanh toàn là lang sói hổ báo, đôi mắt sáng rực mà nhìn về phía họ.

Quá đáng sợ.

Quá kinh khủng.

Cả sảnh tiệc rất ồn ào, tiếng ly rượu va chạm nhau, lúc này mọi người đều đã uống say, hầu như đều cởi phăng áo ra, lộ ra sợi dây chuyền vàng lớn, đập vào mắt đều là hình xăm.

Từ Kiến nhìn bộ dạng của những người này.

Chỉ muốn nói rằng, các người là đồ cặn bã, Từ Kiến tôi nhất định sẽ tự tay tống các người vào nhà tù, các người hãy đợi đấy.

“ Ơ!”

“Sao lại chóng mặt thế này.”

Từ Kiến nhìn ly rượu trong tay, vừa rồi anh mới uống có hai ngụm mà thôi. Không thể có cảm giác như thế này được, anh đã ở tập đoàn Phi Long nhiều năm như vậy, tửu lượng tăng cao vô cùng, nói ít thì cũng khoảng một lít.

Bây giờ chỉ mới uống có từng này, còn chẳng đủ để anh ta nhét kẽ răng.

Vương Mãnh vừa ăn vừa cảm thấy chóng mặt, anh ta nghĩ ngay đến việc những món ăn này đều bị bỏ thuốc. Nhìn thấy anh Phi đang ăn rất hăng hái, anh ta cũng ngồi đợi.

Ý nghĩ trong đầu anh ta rất đơn giản.

Anh Phi cũng đang ăn thì sợ cái gì chứ. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, chắc chắn là anh Phi có mục đích riêng nào đấy. Hơn nữa bản thân anh ta còn là con chó săn trung thành bên người anh Phi, nhất định phải ủng hộ hành động của anh Phi vô điều kiện.

Pằng!

Pằng!

Trong phút chốc.

Tiếng ồn ào trong sảnh tiệc ngừng hẳn.

“Hình như đột nhiên yên lặng lại rồi.”

Các nhân viên phục vụ đang chờ ở bên ngoài nghe thấy bữa tiệc vốn dĩ rất náo nhiệt đột nhiên lại yên tĩnh, họ đều rất ngạc nhiên và tò mò.

Có một nhân viên phục vụ rón rén tựa vào cạnh cửa, muốn đẩy ra một cái khe để nhìn lén tình cảnh bên trong.

Nhưng người quản lý đã ngăn hành động đó lại, nghiêm khắc nói: “Cô không biết tập đoàn Phi Long là tổ chức như thế nào sao? Cứ muốn nhìn trộm như vậy, nếu như một tí nữa mà bị tóm lại thì không ai có thể cứu được cô đâu.”

Nhân viên phục vụ bị quản lý dọa cho sợ hãi.

Nói rất đúng.

Sao đột nhiên gan cô lại to như vậy chứ, ánh mắt cô mang sự cảm kích mà nhìn quản lý. Quản lý tốt thật đấy, trong thời khắc nguy hiểm vậy mà có thể kịp thời nhắc nhở cô nên chú ý đến chuyện này, thật ra thì cô đột nhiên phát hiện rằng quản lý cũng rất là men à nha, rất biết quan tâm người khác.

Thật là!

Sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ, quản lý lớn hơn mình tận hai mươi tuổi đó, thật là mắc cỡ muốn chết mà.

Trong phòng tiệc.

Lâm Phàm nhìn thấy bọn họ đều đã ngất đi, cảm thấy rất là hài lòng mà gật đầu, tất cả mọi chuyện mà anh ta làm cũng chỉ vì muốn tốt cho bọn họ mà thôi, chỉ có trở thành một người tốt mới có thể làm những điều có ích cho xã hội được.

Vốn là anh ta muốn hành động ngay lập tức, thế nhưng mà đồ ăn trên bàn cơm vẫn còn chưa ăn xong, nhất định phải lấp đầy bụng trước đã.

Một lát sau.

Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra bấm dãy số, tút tút vài tiếng, có âm thanh truyền đến.

[Xin chào, đây là phân cục cục cảnh sát thành phố H, xin hỏi có chuyện gì không?]

Là một giọng nữ rất quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận