Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 147: Thật thơm (2)

Thật thơm (2)

Lúc này.

Tà vật con gián ma đang chơi một thứ gì đó rất thần kỳ trong tay.

Đó là di động.

Màn hình di động phát ra ánh sáng, có một tin nhắn gửi tới.

【. . . . . . 】

Tà vật con gián ma ngốc nghếch nhìn, lộ ra nụ cười tươi quỷ dị, tiếp tục ngẩn người nhìn nhóm tà vật bên dưới.

Sáng sớm!

Bầu trời dần dần sáng tỏ.

Ông già Trương không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa đã sớm đi ngủ, chỉ còn Lâm Phàm đối diện với gà mái, chờ mong gà mái đẻ trứng.

Tà vật gà trống cảm thấy không đúng.

Nó không phải chịu kinh sợ, mà là muốn chiếm được niềm vui của nhân loại thì nhất định phải khiến bọn họ nhìn thấy được hi vọng.

Có sợ không?

Không!

Đó không phải sợ hãi, mà là một loại chiến lược nắm bắt đối thủ.

May mắn nó thân là tà vật có thể thay đổi kết cấu cơ thể, nếu nhân loại ngu xuẩn muốn có được trứng gà, vậy thì thỏa mãn các ngươi là được rồi.

Lâm Phàm trừng hai mắt.

Nó phát hiện biến hóa của gà mái, thầm thì một tiếng, một quả trứng gà rơi xuống.

Anh nhếch môi, lần đầu tiên nhìn thấy gà mái đẻ trứng, một màn thật thần kỳ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh cũng không dám tin tưởng gà mái đẻ trứng hóa ra là như vậy.

Lại tăng thêm được chút tri thức kỳ quái rồi.

Ngay sau đó, lại một quả trứng gà nữa rơi xuống.

"Ông Trương, ông mau tỉnh lại đi, có trứng gà rồi." Lâm Phàm kêu lên.

Ông già Trương xoa hai mắt, hắt xì một cái, khi nhìn thấy quả trứng gà biến thành rất phấn khởi, ghé sát giường nhìn chằm chằm không rời mắt.

"Nó thật sự đẻ trứng rồi."

Tà vật gà trống dùng ánh mắt rất khinh bỉ nhìn hai nhân loại ngu xuẩn này.

Giống như chưa từng nhìn thấy qua trứng trước đây vậy.

Có cần thiết phải kinh ngạc như vậy không?

Lâm Phàm lấy bếp ga từ trong ngăn tủ ra, còn có bình gas nhỏ, thêm một cái nồi nhỏ, thuần thục mở lửa làm nóng chảo.

Tà vật gà trống cảnh giác nhìn Lâm Phàm, hành động lúc này của đối phương thể hiện ra một loại tín hiệu nguy hiểm, nó đã chuẩn bị phản kháng bất cứ lúc nào.

Một tiếng cạch vang lên.

Lâm Phàm cầm lấy trứng gà, đập bên nồi, sau đó thả vào trong cái nồi đang nóng.

Cả người tà vật gà trống run lên, nhìn thấy một màn trước mắt, ánh mắt hơi có chút sầu lo. Quả trứng kia là nó đẻ, nếu truy xét theo từng tầng thì đó xem như nửa đứa con của nó rồi đi.

Nhìn thấy đứa con chưa thành hình đã bị người khác thả vào trong nồi đang nóng.

Nội tâm của nó không biết vì sao cảm thấy hơi đau.

Ta là tà vật, vì sao lại có loại ý nghĩ như vậy.

Dần dà.

Có mùi hương tỏa ra xung quanh.

"Thật thơm."

Tà vật gà trống thầm nghĩ, nhưng đã nhanh chóng ném ra sau đầu, sao có thể có loại ý nghĩ như vậy được.

Trên mặt cỏ màu xanh biếc là thiên đường trôi qua.

Tà vật gà trống cúi đầu nhìn chiếc dây thừng trên cổ mình, nó cảm giác bản thân lúc này giống như một con chó, càng giống một con vật nuôi hơn.

Thật ra điều nó không biết chính là vận mệnh của nó hạnh phúc hơn rất nhiều so với con chó đã mất trước kia.

Đều may mắn hơn rất nhiều so với bất cứ tà vật nào đã gặp phải Lâm Phàm.

Ngẫm lại kết cục của chúng nó.

Bất kể là nhân loại hay là tà vật đều phải biết đủ.

"Ông Trương, mùi vị thế nào?"

Lâm Phàm dắt dây thừng, nhìn ông già Trương mang vẻ mặt thỏa mãn là biết rất ngon rồi.

Ông già Trương vẫn muốn thêm nói: "Ngon lắm, về sau chúng ta còn có thể ăn nữa không?"

"Có thể, mỗi buổi sáng nó sẽ đẻ hai quả trứng gà, tôi một quả, ông một quả." Lâm Phàm nói.

Hạnh phúc thông thường chỉ là đơn giản và ấm áp như vậy.

Tà vật gà trống không biết nói chuyện.

Lại có thể nghe thấy ý của bọn họ.

Mỗi ngày hai quả?

Không khỏi có chút quá đáng rồi, thật sự cho rằng ta là gà mái à, tối hôm qua là vì không có cách nào, nhìn thấy ánh mắt của ngươi, bị ngươi dọa dẫm mới miễn cưỡng đẻ ra cho ngươi hai quả.

Ngày nào cũng đẻ thì có chút quá đáng rồi.

"Được, được, cậu rất tốt." Ông già Trương vui vẻ nói.

Mùi vị quả thật không tồi.

Ông vô cùng thích ăn trứng gà mà Lâm Phàm làm cho.

Nhân viên chăm sóc trông giữ bệnh nhân tâm thần nhìn thấy Lâm Phàm nắm một con gà, cả đầu đều là dấu chấm hỏi. Lấy từ đâu ra vậy, vậy mà còn nuôi thành thú nuôi, không phải là con gà khoảng thời gian trước mà Thanh Sơn mua về bị anh trộm đi một con đó chứ.

Cho dù nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi, cũng không dám quản.

Người bệnh khác nhìn thấy tà vật gà trống đều tò mò vọt tới.

"Đây là con gì?"

"Ông ngu à, đây là gà ông cũng không nhận ra à, khó trách ông cứ mãi ở bệnh viện tâm thần."

"Ông mới bị bệnh tâm thần ấy, tôi biết đây là gà, tôi là hỏi một chút nó là loài vật nào mà thôi."

"Đây là gà."

"Tôi biết."

"Lâm Phàm, chúng tôi có thể sờ một chút gà của cậu không?"

Hai mắt của nhóm người bệnh tỏa sáng, bọn họ vô cùng hiếu kỳ đối với tà vật gà trống, thật đáng yêu quá, bọn họ ở bệnh viện tâm thần cho tới nay chưa từng nhìn thấy qua loài vật sống đáng yêu như vậy.

"Có thể." Lâm Phàm nói.

Một đám người vây quanh nơi đó.

Tà vật gà trống ngóc cái đầu gà, thật cao ngạo, đám nhân loại ngu xuẩn này chung quy đã bị dáng vẻ đáng yêu của nó khuất phục, nhìn ánh sáng trong mắt bọn họ tỏa ra, đó chính là ánh sáng bị nó cầm tù.

Những nhân viên chăm sóc xung quanh không dám tới gần, một đám bệnh nhân tâm thần tụ lại với nhau là vô cùng nguy hiểm, nếu tùy tiện tới gần, vì một hành động nào đó mà chọc giận một đám người bệnh, hậu quả chắc chắn không phải đám người làm công lấy tiền lương bọn họ đây có thể chịu đựng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận