Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 558: Trời ạ, thật là một người thích giả vờ

Đứa trẻ mặc y phục màu trắng chính là Phân Liệt Giả.

Đây đã từng là hình ảnh cuối cùng.

Có thể có được hình ảnh thế này đều dựa vào trong thành phố đã từng bị hủy diệt kia. Có một vị dũng sĩ thánh chiến, uống thuốc di truyền gen và tiến hành đột biến gen trở thành chiến sĩ siêu cấp, thực lực của anh ta rất mạnh, có thể một mình đối mặt với sự tồn tại của Hung Linh.

Nhưng trong trận chiến cuối cùng anh ta đã gặp phải Phân Liệt Giả.

Dù cho anh ta là sự kết hợp của y học và khoa học kỹ thuật thì cuối cùng anh ta cũng chết một cách bi thảm dưới uy lực khủng bố của Phân Liệt Giả, nhưng cuối cùng anh ta cũng đã truyền ra ngoài tín hiệu của Phân Liệt Giả.

Sự tồn tại không thể địch nổi.

Thế giới khiếp sợ.

Cảm giác sợ hãi đối với Tà Linh đã lên đến cực điểm.

Chu Cường kinh ngạc hỏi: "Cậu thật sự đã tiêu diệt Phân Liệt Giả sao?"

Anh ta nào dám tin vào những lời mà Lâm Phàm nói, thật là đáng sợ đúng không, rõ ràng là chuyện mà anh ta không thể tin được.

"Đứa trẻ mặt y phuc trẳng sao?" Lâm Phàm hỏi.

Chu Cường nói: "Đúng vậy, chính là đứa trẻ mặc y phục trắng."

Anh ta còn có thể nói gì nữa.

Chính xác.

Tà linh mà khiến người đời khiếp sợ trong miệng cậu chính là đứa trẻ mặc y phục trắng.

Cẩn thận mà suy ngẫm.

Quả thực đúng là một đứa trẻ, lại là một đứa trẻ vô cùng khủng bố.

BOSS tràn đầy tinh thần.

“Cậu tiêu diệt nó như thế nào?”

Bây giờ đây chính là chuyện mà gã muốn biết nhất, những chuyện khác gã căn bản là không quan tâm.

Lâm Phàm nói: "Lúc ấy khi tôi gặp nó, nó đang đứng trên đèn đường, tôi khuyên nó nơi đó rất nguy hiểm mau chóng xuống dưới, sau đó nó trượt chân rơi xuống, tôi phản ứng rất nhanh ôm nó vào trong ngực, sau đó xuất hiện rất nhiều đứa trẻ mặc y phục trắng, tổ hợp thành một viên thịt, thái độ hết sức ác liệt và không thân thiện , sau đó nó công kích tôi và tôi đã đấm nó một quyền."

“Sau đó thì sao?” BOSS thấy Lâm Phàm dừng lại liền hỏi, nói chuyện mà nói một nửa là một hành vi rất xấu, có thể tranh thủ thời gian nói một hơi cho xong hay không.

Lâm phàm nói: "Sau đó, nó đã chết."

BOSS kinh ngạc nói: "Một quyền?"

"Đúng, chính là một quyền." Lâm phàm nói, cảm giác rất kỳ quái, một quyền thì có cái gì mà phải kinh ngạc, thực ra cũng chẳng có gì, cảm giác giống như là hoạt động bình thường vậy thôi.

Chu cường vội vàng nói: "Lâm Phàm, ngồi trước mặt cậu chính là BOSS của bộ phận hành động đấy, cậu không thể hồ ngôn loạn ngữ, nhất định phải ăn ngay nói thật, tuyệt đối không thể nói bậy được."

Bây giờ anh ta rất mơ hồ.

Nghe những gì mà Lâm Phàm nói.

Lại giống như là đang nghe mấy câu chuyện xưa, thật ra mà nói, anh ta thật sự có chút không tin.

"Những chuyện mà tôi nói đều là thật, từ trước đến nay tôi chưa từng bịa đặt bất cứ điều gì." Lâm Phàm nói, nhìn Chu Cường với ánh mắt kỳ quái, cho tới bây giờ anh chưa từng nói dối, loại người mà anh ghét nhất chính là người hay nói dối, hành vi như vậy là không đủ chân thành.

BOSS giơ tay bảo Chu Cường đừng nói nữa, sau đó nhìn Lâm Phàm nói: "Cậu có thể đấm tôi một quyền không?"

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không được, một quyền của tôi mà đấm xuống thì anh sẽ sẽ chết đấy, tôi có thể cảm thấy được anh là một người tốt và anh đang bảo vệ đất nước này, tuy là anh rất lợi hại nhưng anh vẫn sẽ chết đấy."

Lời anh nói là sự thật.

"Ha ha ha." BOSS cười lớn: "Không ngờ rằng cậu lại rất tự tin vào bản thân như vậy đấy, không sao, tôi sẽ không chết với một cú đấm đâu."

Những người vệ sĩ xung quanh kia đều nhịn cười.

Những người chưa từng nhìn thấy BOSS mạnh như thế nào đều cho rằng BOSS rất yếu ớt, có lẽ nhiều người đều có suy nghĩ như vậy, thân là vệ sĩ thì yếu tố quan trọng hàng đầu chính là phải bảo vệ BOSS không phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Nhưng sau này, bọn họ phát hiện BOSS là thật sự rất lợi hại, không phải loại yếu ớt như trong tưởng tượng.

Thậm chí còn mang đến cho người ta một loại ảo tưởng, chúng ta ở bên cạnh BOSS mà cảm giác giống như BOSS đang bảo vệ chúng ta.

Lâm phàm đi đến trước vách tường, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nắm chặt nắm đấm, vung nắm đấm va đập vách tường, một tiếng ầm vang, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên.

Trong nháy mắt.

Mọi người trong phòng họp đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vách tường này trực tiếp bị nổ tung tan thành mây khói.

Uy lực sót lại của nắm đấm khủng bố vẫn chưa tiêu tan, xuyên qua trời cao, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được từng đợt khí trắng xóa phảng phất giống như muốn tách biệt cả thế giới.

Mẹ kiếp cái này mà còn có người có thể làm được sao?

Lâm Phàm quay đầu lại nói: "Một quyền này vừa rồi sức lực tôi sử dụng không quá lớn, nếu như đấm vào người anh thì anh sẽ đỡ không nổi, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của anh, tuy là nói anh rất mạnh đấy nhưng vẫn chưa đủ mạnh đến mức có thể đỡ được một quyền của tôi."

Loảng xoảng!

Chu Cường đang bưng chén trà, nhìn thấy một màn trước mắt, chén trà rơi xuống đất, nước trà bắn tung tóe, anh ta tự lẩm bẩm một mình: “Đây… đây là thật à.”

BOSS thu liễm dáng vẻ tươi cười, vẻ mặt trở nên đông cứng.

Lời cậu ấy nói là sự thật.

chính là một quyền này.

Gã không đỡ nổi.

Đỡ thì sẽ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận