Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 973: Tôi không chào đón mấy người cho lắm (3)

Tôi không chào đón mấy người cho lắm (3)

Không còn cách khác, hai người Thiên Địa thánh các ông đã không để mắt tới ta, vậy ta cũng chỉ có thể nhắm vào Lâm Phàm. Phải để cho đối phương thật tỏ tường, chuyện ra nông nỗi này đều là do ngươi mà ra, ngươi cho rằng ngươi không nói câu nào thì có thể kết thúc như vậy rồi sao?

Hoang tưởng, nằm mơ giữa ban ngày.

Lâm Phàm nói: "Trước giờ tôi ở đây đều chưa từng gây phiền hà gì cho người khác, vì sao lại phải cảm ơn thánh ý? Còn nữa, mà thánh ý là ai? Tôi chưa từng nhìn thấy, nếu như có thể thì anh có thể dắt người đó tới đây mà, chỉ cần người đó nói có lý thì tôi sẵn sàng cám ơn."

"Hỗn xược! Dám to gan nhục mạ hoàng thượng, tội đáng muôn chết." Vương Trung giận tím mặt, phẫn nộ nhìn Lâm Phàm, dĩ nhiên là không ngờ đối phương lại có thể xấc xược như thế.

Lâm Phàm cau mày: "Anh có ý gì? Tôi đều không có nói gì cả, không hiểu ý của anh nói."

Anh cảm thấy người này có chút vấn đề.

Chính là ở trên phương diện giao tiếp, cảm giác mông lung không ra vấn đề.

"Địa thánh, ông rất thân với anh ta sao?" Lâm Phàm hỏi.

Địa thánh nói: "Có quen, nhưng không phải rất thân."

Lâm Phàm nghĩ ngợi một chút lại nói: "Tôi không có cảm tình gì với bọn họ, ông dắt bọn họ đi đi, nơi này không chào đón bọn họ."

Vốn dĩ, suy nghĩ của Lâm Phàm rất đơn giản, người tới là khách, có thể tới đây đã coi như là bước đầu làm quen bạn tốt, anh sẽ mời họ tới uống một chén trà, trò chuyện một chút về cuộc sống. Nhưng, thái độ của những người này rất hung ác.

Đối xử với ai cũng đều xấu xa như vậy.

Thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

"Hiểu rồi." Địa thánh đáp, sau đó nhìn thẳng về phía Vương Trung nói: "Hiện tại dắt người của ngươi rời khỏi chỗ này cho lão phu, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."

"Địa thánh, ông thật sự là muốn phản bội vương triều. Quả nhiên giống như lời của hoàng thượng đã nói, các ngươi đều là tàn dư của tiền triều, phản bội hoàng thượng hiện tại." Vương Trung tức giận quát mắng. Với hắn ta mà nói, mặc dù biết rõ không phải là đối thủ của hai vị Thiên Địa thánh này, nhưng cũng không thể lùi bước, nếu không thì chính là vấn đề của hắn ta.

Vương Trung dứt khoát vung tay.

Thành viên của Giám Thính Ti giương nỏ nhắm về phía bọn họ.

Địa thánh nói: "Lão phu trợ giúp vương triều là chuyện lão phu tự nguyện, từ khi nào mà lại trở thành tay sai của vương triều rồi? Lão phu muốn làm cái gì, tất cả đều là do bản thân lão phu muốn, các ngươi đã không muốn đi vậy tự lão phu tiễn các ngươi đi."

Vương Trung biết rõ đã không còn gì để nói nữa.

Vung tay lên.

"Phóng."

Vụt!

Vụt!

Mũi tên phóng ra nặng nề xé tan không trung, nghe âm thanh đã có thể cảm nhận được sức của nỏ mạnh đến thế nào. Một số cao thủ bình thường ỷ vào việc mình có nội lực thuần chất mà hình thành cương khí hộ thân, nhưng gặp phải loại nỏ này, cương khí hộ thân cũng đều sẽ bị phá nát.

Bởi vậy, lúc Giám Thính Ti thực hiện nhiệm vụ đều sẽ dùng nỏ, nhất là với số lượng đông đảo như hiện tại ra tay cùng một lúc, không dám nói là tên bay đầy trời nhưng cũng là phong tỏa bốn phương tám hướng.

Về cơ bản mà nói thì có muốn trốn cũng không trốn được.

"Xấc xược."

Địa thánh tức giận quát một tiếng, hai quyền tay thoáng ép về phía đan điền, một cỗ chân nguyên bảo hộ thoát ra khỏi cơ thể ông ta, hình thành một vòng bảo vệ che chắn những người ở bên trong.

Mũi tên có thể xé nát cương khí hộ thân đó gặp phải vòng bảo vệ này lại phát ra những tiếng leng keng.

Giống như là va chạm phải kim loại vậy.

"Hả?"

Vương Trung lộ ra vẻ mặt sợ hãi, những cái nỏ đó đều đã trải qua quá trình đặc chế, lực xuyên thấu vô cùng cao, lúc mũi tên phóng ra sẽ xoay tròn giúp tăng lực công phá cao thêm mấy chục lần.

Cho dù có người lấy nội lực thuần chất ra ngăn cản được một mũi đi nữa.

Nhưng như bây giờ, nhiều mũi tên cùng bắn ra cùng lúc thế này, vốn dĩ là không có khả năng ngăn cản được.

"Phá Cương Nỏ của vương triều chỉ có bấy nhiêu uy lực thôi sao?"

Địa thánh khịt mũi coi thường loại đồ chơi tầm thường này, vương triều còn từng muốn dùng mấy thứ này để ngăn chặn võ đạo, đúng là nằm mơ. Một cường giả chân chính, trong vòng một chiêu cũng có thể biến những thứ đồ này thành rác rưởi.

"Ông..." Vương Trung biết được Địa thánh rất mạnh, nhưng cũng không ngờ lại lợi hại như vậy. Hắn ta biết rõ sức mạnh của Phá Cương Nỏ đáng sợ vô cùng, chỉ là đối với hai vị Thiên Địa thánh mà nói, những vật này lại không có chút tác dụng nào.

"Không biết phép tắc."

Thiên thánh đã từng vì cự kiếm của mình bị vỡ nát mà thậm chí đã đau lòng suốt một quãng thời gian dài, hiện tại trong tay của ông ta không có kiếm, đã không còn bất kì một vũ khí cầm tay nào nữa. Nhưng hiện tại hai tay lại hóa kiếm, áo bào tung bay, mái tóc dài phiêu phiêu trong gió.

"Chém!"

Chân nguyên ngưng tụ lại thành kiếm ý, chém thẳng về bốn phía.

Xoạt xoạt!

Vệt kiếm không có lấy một tiếng động.

Thành viên của Giám Thính Ti bày ra vẻ mặt quái lạ nhìn Phá Cương Nỏ trong tay, thứ đồ đó trong chớp mắt đã bị chém thành hai mảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận