Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 216: Bao nhiêu công sức của Lưu Ảnh đều đổ sông đổ bể

Người ở hiện trường ngơ ngác nhìn nhau.

Làm sao có thể nham hiểm như vậy, con trai ông đi không phải là vừa tốt sao, cũng tự mình đăng ký tham gia rồi, từ chối tham vọng và lý tưởng của một người trẻ tuổi như vậy, rõ ràng không phải là lựa chọn tốt.

Ông già rất tức giận.

Lúc cuối đời cuối cùng ông mới có được một người con trai, đứa con trai còn lại cũng đã tử trận, trước đây một chút cảm giác của ông cũng không có, chết mà có thể bảo vệ gia đình đó là vinh dự.

Mà bây giờ, nếu như đứa con trai ngốc nhỏ nhất chết.

Sau này sẽ không có người hóa vàng mã cho ông rồi.

Một cuộc hội nghị bình thường thường là cuộc tranh luận của lãnh đạo.

Còn hội nghị nguy hiểm thì vẫn là một người lãnh đạo đứng đầu.

Phòng họp có nhiều người như vậy thì có ai muốn lên tiếng không? Thật ngại quá, thật sự là không có. Mọi người ai cũng rất tùy tiện, có thể sống được tới giờ đều rất hèn mọn, nếu như không rơi vào tình huống nguy cấp thì tuyệt đối sẽ không xếp hàng.

Thần ma xuất hiện ở thành phố Diên Hải đương nhiên rất nguy hiểm. Dựa theo kinh nghiệm của nhiều năm qua, bởi vì thần ma xuất hiện trong thành thị nên dẫu có thắng được thần ma thì nơi đó cũng sẽ trở thành nơi yêu quái chú ý tới .

Tần suất hoạt động của yêu quái sẽ dần dần tăng lên, đến tận bây giờ, tần suất của thành phố Diên Hải đã nhanh chóng lọt top 10, lại còn càng ngày càng tăng, cuối cùng sẽ tăng tới tận mức độ nào thì cũng thật không tốt.

Ngày ba mốt tháng ba!

Không khí bên ngoài thật tệ, gió giật dữ dội, giống như đoạn thời gian trước vậy, một thứ tốt đẹp như vậy lại bị lãng phí.

Lâm Phàm tựa lên cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, có chút cô đơn lại có chút yên tĩnh.

“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm chỉ vào cái cây phía xa kia: “Tôi đang xem khi nào chiếc lá đó sẽ rơi xuống.”

“Nó thật sự sẽ rơi xuống sao?” Ông Trương nhìn ra xa rồi nhìn thấy cái cây đó, nhưng không thấy chiếc lá đâu.

“Nó sẽ rơi xuống.”

Trương Hồng Dân đang kể chuyện xưa cho con gái của mình, nhìn anh ta trông thật nghiêm túc nhưng thật ra anh ta vẫn luôn để ý tới hai bệnh nhân kia. Nói thật, anh ta dần dần nhìn thấu được tình hình của hai bệnh nhân đó, bọn họ thực sự là người khỏe mạnh bình thường, chưa từng bị phát bệnh.

Nhưng mà suy nghĩ có chút vấn đề.

Đơn giản chính là phần lớn không thể hiểu nổi những lời họ nói có nghĩa là gì.

Lâm Phàm gãi đầu nói: “Có một âm thanh trong đầu cứ luôn nhắc nhở tôi rằng tôi phải rời đi, tôi vẫn luôn nghĩ xem rốt cuộc là ai đang nói chuyện với tôi, nhưng mà tôi đã tìm rất lâu rồi cũng không tìm được, tôi sẽ rời đi sao?”

“Vậy cậu sẽ rời đi sao?” Ông Trương hỏi.

“Sẽ không, cho dù có rời đi, tôi sẽ đưa ông đi cùng.” Lâm Phàm nói.

Ánh mắt ông Trương đầy mờ mịt: “Cậu phải đồng ý với tôi, cậu đi đâu cũng phải đưa tôi theo cùng.”

“Được. Ông là bạn tốt nhất của tôi, bất kể là đi tới đâu tôi đều sẽ đưa ông đi cùng.” Lâm Phàm nghiêm túc gật đầu, khẳng định những gì mình nói ra.

Cộc cộc!

“Lâm Phàm, sư phụ.”

Lưu Ảnh cầm ô, mang theo sữa bò đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hai bệnh nhân này, lúc biết được bọn họ nằm viện, Lưu Ảnh liền xin xỏ bạn gái một trăm tệ, sau đó mua một rương sữa bò tới đây để thăm bọn họ.

Đương nhiên, anh ta cũng ăn bớt đi mấy chục.

“Sao cậu lại tới đây?” Lâm Phàm quay đầu lại mỉm cười hỏi.

“Chúng tôi không làm gì cả.” Ông Trương nói.

Lưu Ảnh đặt ô ở cửa, đi vào nói: “Sau khi tôi nghe thấy hai người xảy ra chuyện liền lập tức tới đây, thời tiết bên ngoài không được tốt lắm nên tôi không dám lái xe quá nhanh, hiện giờ thấy hai người không sao cả thì tôi cũng yên tâm rồi.”

“Chúng tôi chẳng gặp chuyện gì hết”

“Đúng đó.”

Trương Hồng Dân đánh giá Lưu Ảnh, có thể làm bạn với hai bệnh nhân này thì tỷ lệ rất lớn cũng là người bệnh, anh ta không dám nói gì, cũng không dám nhìn đối phương, chỉ sợ ánh mắt của mình sẽ làm đối phương hiểu lầm đây là đang kỳ thị họ, dẫn tới một số hiểu lầm không đáng có.

Lưu Ảnh nói chuyện cùng với bọn họ, tuy rằng đôi khi có cảm giác lời của bọn họ có chút quái dị, có hơi ông nói gà bà nói vịt, nhưng cũng chỉ cảm thấy bọn họ có lối tư duy sinh động, tính cách cởi mở mà thôi.

Chỉ cần theo được tiết tấu của bọn họ thì không có vấn đề gì.

Trong lúc trò chuyện, ông Trương không có việc gì làm, chi bằng châm cứu cho anh ta đi.

Thứ Lưu Ảnh chờ mong nhất chính là châm cứu, đồng ý ngay không cần suy nghĩ.

Ngồi ở chỗ kia lặng lẽ chờ đợi.

Ông Trương cầm lấy cây châm, nhắm ngay vào đầu Lưu Ảnh mà đâm xuống, nhanh chóng, chính xác, không có chút do dự nào. Tay nghề châm cứu tự tin như vậy đã chiếm được lòng tin của Lưu Ảnh.

Trương Hồng Dân rất sợ hãi, việc lấy ngân châm đâm vào đầu này thực sự quá kinh khủng. Lúc trước cái suy nghĩ cho rằng người bệnh sẽ không phát bệnh liền bị anh ta vứt hết ra sau đầu, nếu như con gái anh bị đâm cho một cái như tình huống này thì không dám tưởng tượng hậu quả ra sao.

Ngoài cửa có một y tá.

Cô ta chính là y tá Trương mà lần trước được viện trưởng cử ra chiến trường, cũng có chút hiểu biết về bệnh nhân tâm thần, lần này người bệnh lại nhập viện, tổ chức liền đem cái nhiệm vụ gian khổ này giao cho cô ta.

“Bệnh nhân tâm thần cũng chẳng có gì đáng sợ cả.”

Đây là suy nghĩ thực lòng của cô ta.

Ban đầu cứ nghĩ rằng sẽ rất nguy hiểm, sau đó mới phát hiện không như trong tưởng tượng của cô ta, cho dù có là bệnh nhân tâm thần thì cũng phân thành người tốt kẻ xấu.

Mà bọn họ chính là người bệnh tốt.

Ngâm nga ca khúc yêu thích, nhẹ nhàng bước chân đi vào phòng bệnh, vừa mới định dịu dàng chào hỏi với người bệnh thì trông thấy cảnh tượng trước mặt khiến cả người cô ta run rẩy, hai mắt trợn tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận