Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 952: Hai người giỏi giả trang lần nữa gặp nhau (2)

Hai người giỏi giả trang lần nữa gặp nhau (2)

Trong mắt Hàn Tiểu Tiểu thì nụ cười như vậy rất ấm áp, nhưng trong mắt Hàn Yên thì nụ cười đó thật sự rất đáng sợ, khiến người ta không rét mà run cả người, giống như ma quỷ há cái miệng cười đầy âm hiểm.

Cúi đầu.

Không dám đối mặt trực diện.

Ban đêm.

"Tiểu Tiểu, muội có nghe lời tỷ tỷ nói không đấy."

Hàn Yên nhìn thấy muội muội thêu túi hương dưới ánh đèn, mở miệng hỏi.

Hàn Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên nói: "Có nghe mà, tỷ tỷ, tỉ có phải có chuyện gì rồi không?"

Nàng biết tình huống của muội muội.

Đã bị Lâm Phàm lừa gạt rồi, nói với nàng ấy thêm điều gì đã không còn tác dụng, một khi ở trong lòng đã coi đối phương là người tốt rồi, trừ phi đối phương bại lộ bộ mặt thật ở trước mặt nàng ta, nếu không sẽ rất khó khiến nàng ta tin tưởng được.

Hàn Yên nói: "Ta dự định dẫn muội rời khỏi nơi này, đi tới một chỗ không ai có thể phát hiện ra được chúng ta."

Nàng ta không thể để muội muội tiếp tục ở đây được.

Nàng ta từng nghĩ dựa vào bản thân có thể bảo vệ tốt muội muội, nhưng nàng ta thật sự đánh giá quá cao năng lực của chính mình, nếu đã không thể bảo vệ tốt được, sẽ càng khiến muội muội bị hãm sâu vào vũng bùn không thể tự kiềm chế được.

"Đi đâu?" Hàn Tiểu Tiểu khẩn trương hẳn lên.

Nàng không hề muốn rời khỏi nơi này một chút nào.

Hàn Yên nói: "Rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được hết."

Mấy năm nay, Lâm Phàm vẫn luôn tự hỏi một việc, anh luôn cảm thấy cô nàng Hàn Yên này có hiểu lầm gì đó đối với anh, chỉ là vẫn không rõ rốt cuộc là vì sao.

Có những lúc anh tự xem xét lại bản thân, có phải là anh đã làm chuyện gì đó không đúng không?

Chỉ là không có mà.

Bản thân anh ôn hòa, thân thiết với người ngoài, thể hiện rõ là một người tốt, không hề đứng phía người xấu.

Hàn Tiểu Tiểu nghĩ tới đủ lời nói, nàng không muốn rời khỏi nơi này.

"Thu dọn đồ đạc, hiện tại liền đi." Hàn Yên không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ có một ít quần áo mà thôi.

Dần dần.

Hàn Yên quay đầu lại, phát hiện muội muội vẫn ngồi ở đó, không khỏi vội vã la lên: "Sao muội còn chưa thu dọn đồ đạc đi."

"Ta không muốn đi." Hàn Tiểu Tiểu kích động dũng khí, lần đầu tiên nói ra suy nghĩ thật lòng với tỷ tỷ. Nàng không muốn giống như trước kia, giấu diếm suy nghĩ thật sự của bản thân, sống cuộc sống dựa theo ý của tỷ tỷ, trước kia thì không sao, nhưng hiện tại, nàng lựa chọn cự tuyệt.

Hàn Yên biết, chuyện đáng sợ nhất cuối cùng vẫn đã xảy ra rồi.

"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Hàn Tiểu Tiểu nói: "Ta biết bản thân đang nói gì, hơn nữa ta quả thật muốn như vậy. Tỷ tỷ, ta đã không phải đứa trẻ nữa, ta có suy nghĩ của bản thân, có sự lựa chọn của bản thân, tỷ nói Lâm ca ca là người xấu, nhưng ta không nhìn ra, hắn đối xử với ta rất tốt, tình nguyện giúp đỡ ta, tình nguyện ở bên cạnh cùng ta làm những chuyện mà tỷ cho là lãng phí thời gian."

"Muội..." Hàn Yên trừng mắt, giống như chưa từng nghĩ tới muội muội sẽ nói ra những lời này với nàng ta. Nàng ta ôm lấy hai bên vai của muội muội, hai mắt nhìn thẳng nàng, "Muội có biết muội như vậy đã rơi vào trong âm mưu quỷ kế của Lâm Phàm rồi hay không hả?"

Nếu là trước kia, Hàn Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ cúi đầu, không dám đối mắt với tỷ tỷ.

Nhưng lúc này, nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt quật cường đối diện với tỷ tỷ của mình, "Đó là điều tỷ cho là vậy, mà không phải ta cho là vậy, chúng ta vẫn sống ở đây cho đến giờ đã sáu năm rồi, nếu thật sự giống như lời tỷ nói, vì sao chúng ta không xảy ra vấn đề gì?"

"Hắn ta đang chờ đợi đấy." Hàn Yên tức giận nói.

Hàn Tiểu Tiểu nói: "Chờ cái gì?"

"Chờ muội lớn lên, muội không biết hắn vẫn luôn nhớ thương muội sao?" Hàn Yên khó có thể suy nghĩ được cẩn thận, rốt cuộc Lâm Phàm đã nói những gì với muội muội mình, hoặc là đã làm những gì, thế nhưng lại khiến muội muội tin tưởng Lâm Phàm đến như vậy.

"Nếu là như vậy thì muội nguyện ý." Hàn Tiểu Tiểu nói.

Hàn Yên nghe thấy lời này, cái đầu lập tức bùng nổ, giơ cao tay lên, rất lâu chưa hạ xuống. Nàng ta thật sự rất khó tin tưởng được muội muội của bản thân vậy mà nói ra những lời mất mặt như vậy.

Hàn Tiểu Tiểu không lùi bước, ngẩng đầu, giống như đang chờ đợi bàn tay của tỷ tỷ hạ xuống vậy.

Một lúc lâu sau.

Hàn Yên ôm lấy Hàn Tiểu Tiểu, thấp giọng nói: "Muội muội à, muội có biết tỷ tỷ vẫn luôn bảo vệ muội, không muốn khiến muội bị tổn thương, muội vì sao lại không tin tưởng tỷ tỷ kia chứ."

Nàng ta thật sự hối hận.

Vì sao lúc trước lựa chọn nơi này, có lẽ cho dù phải bị chém giết ở bên ngoài, có lẽ cũng sống tốt hơn hiện tại.

Tuy rằng bây giờ vẫn còn sống, nhưng tra tấn về mặt tinh thần thường thống khổ hơn so với tổn thương cơ thể.

"Tỷ tỷ, muội biết tỷ rất tốt với muội, nhưng có những việc không phải như những gì tỷ nghĩ, muội có suy nghĩ của bản thân, cảm xúc của bản thân, muội có thể xác định, Lâm ca ca là một người tốt, thật sự rất tốt với muội." Hàn Tiểu Tiểu nói.

Hàn Yên trầm giọng nói: "Nhưng hắn ta trước kia là ma quỷ."

Hàn Tiểu Tiểu cười nói: "Ma quỷ cũng có tình cảm, cũng có bạn bè, cũng có khi đối tốt với người khác, bất kể ở bên ngoài nói như thế nào, muội chỉ cảm thấy Lâm ca ca đối xử với muội rất tốt, muội thích cuộc sống cùng với hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận