Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 853: Tiểu Song, Tiểu Bát thật tò mò (2)

Tiểu Song, Tiểu Bát thật tò mò (2)

"Đây"

Gương mặt bọn họ ửng hồng, nhìn ly rượu trong tay rồi lại kinh ngạc nhìn Bát thái tử.

Bát thái tử cười đáp: "Mùi vị rất ngon đúng không, rượu này chính là đặc sản của Kim Ô tộc, rất dễ say, với thực lực của các ngươi thì không chịu nổi đâu, uống một ly là cao nhất rồi."

"Hahaha"

Hắn cười to, giống như thích nhìn những người chưa trải sự đời này.

Nhưng rất nhanh.

Hắn không thể nào cười được nữa, nụ cười dần dần biến mất, ánh mắt hắn nhìn Lâm Phàm giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.

Lâm Phàm trút rượu ừng ực vào trong miệng, anh ta đã rất lâu chưa uống rượu, quả thật là đã quá nhung nhớ mùi rượu, hơn nữa rượu này thật sự rất ngon, còn ngon hơn rượu trước đây rất nhiều.

Sau khi uống xong.

Anh nhẹ nhàng đặt bình rượu lên bàn: "Uống ngon thật, rượu này thật sự rất ngon, cảm ơn rượu của anh, tôi cảm thấy trước đây thật sự đã trách lầm anh rồi, nếu anh mang ra sớm hơn, tôi chắc chắn sẽ không không đối xử với anh như vậy."

Lâm Phàm dễ dàng bị mua chuộc rồi.

Chỉ một bình rượu đã có thể thay đổi hẳn ấn tượng của đối phương trong lòng anh.

"Ngươi không sao chứ?" Bát thái tử vô cùng kinh ngạc.

Lâm Phàm thản nhiên đáp: "Không sao, nào, tôi uống với anh một ngụm."

Anh chủ động mở một bình giúp Bát thái tử, sau đó tự mở ra một bình khác, chủ yếu vẫn là bản thân muốn uống, nhưng luôn cảm thấy uống một mình như vậy thì không hay lắm, dù sao thì đây cũng là rượu của người ta.

Nhưng nếu uống với đối phương, vậy thì không cần lo chuyện đó nữa rồi.

"Thái tử, không được đâu."

Đám tùy tùng vội vàng chuyển lời.

Bát thái tử rất cao ngạo, tính tình lại kiêu căng, trước nay chưa từng thừa nhận bản thân không bằng người khác, cho dù hiện thực bày ra ngay trước mắt, hắn cũng chỉ cho rằng, bản thân hắn tạm thời không bằng đối phương, nhưng tương lai thế nào thì cũng chưa nói chắc được đâu.

Hắn giơ tay bảo đám tùy tùng đừng nói gì.

Trong lòng hắn tự có tính toán.

"Rượu thì phải uống từ từ, uống từng ly từng ly." Bát thái tử nói.

"Ừm!"

Lâm Phàm trả lời qua loa.

"Vậy anh uống một ly là được, tôi uống cả bình."

Sau đó, Lâm Phàm nhìn chiếc ly nhỏ một cái, trong lòng thầm nghĩ, rượu có ngon đến đâu, uống bằng chiếc ly nhỏ này cũng sẽ không sảng khoái, thật sự không còn cách nào khác.

Nhưng đối với Bát thái tử mà nói, hắn phát hiện ánh mắt này của Lâm Phàm, lập tức nổi giận, cảm nhận được sự nhục nhã, trong đầu dường như đang vang lên lời nói của Lâm Phàm.

Anh dở thật!

Hắn là Bát thái tử, đã bao giờ có người xem thường hắn như thế, cho dù bản thân bị mất mặt, cũng không thể để mất mặt cả Kim Ô tộc được.

"Nào, ta lấy cả bình uống với ngươi." Bát thái tử đặt ly rượu xuống, trực tiếp bưng bình lên đáp.

Vẻ mặt đám tùy tùng đều trở nên kinh ngạc.

"Thái tử, không được đâu."

Chỉ là sự ngăn cản của bọn họ đối với thái tử mà nói, giống như là đang nói láo, ngược lại còn cảm thấy các ngươi làm như vậy, cũng đang xem thường ta giống như Lâm Phàm sao?

Đám người Độc Nhãn Nam nhìn nhau một cái.

Vô cùng vui vẻ.

Không ngờ vào lúc này còn có thể dựa vào Lâm Phàm.

Nghĩ thử thì thấy bản thân lại giống như đồ vô dụng, nhưng bọn họ bằng lòng làm đồ vô dụng như vậy.

Ừng ực!

Lâm Phàm bắt đầu uống rượu thỏa thích, hương thơm xộc vào trong cơ thể, sảng khoái đến nỗi tinh thần cũng bắt đầu nhảy múa, giống như chưa từng cảm thấy vui vẻ như vậy.

"Thật sự ngon như vậy sao?" Ông Trương tò mò nghĩ.

Nhưng từ sau lần uống say trước đó, ông ta đã không dám suy nghĩ như vậy nữa, cảm thấy rượu rất cay, rất khó uống, nhưng thấy Lâm Phàm uống ngon quá, nhìn anh ta uống ông ta cũng thấy hơi thèm.

Lấy đồ uống tự rót ra một ly, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Rất nhanh.

"Ngon quá."

Lâm Phàm lau khóe môi, đôi mắt phát sáng, máu bắt đầu sục sôi, toàn thân tràn đầy sức mạnh, cảm giác này thật sự rất đã, nếu suy nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên có cảm giác này, chính là lần đầu tiên ngủ với Mộ Thanh mới có cảm giác này.

Loảng xoảng!

Bát thái tử uống cả buổi trời mới uống sạch bình rượu, buông bình rượu xuống bàn, ợ một cái, sắc mặt đỏ bừng, giống như ông mặt trời vậy, hắn mím môi, lộ ra vẻ mặt không chịu thua, dường như là đang nói.

Xem thử thế nào?

Ta cũng uống xong rồi.

Đám tùy tùng nhìn nhau một cái, đều hiểu ý gật đầu, nhất định không thể để thái tử tiếp tục nữa, nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng, tác dụng chậm của rượu này rất ghê gớm.

Nhưng bây giờ cách duy nhất có thể khiến thái tử không uống nữa, chỉ có làm cho Lâm Phàm say mèm.

Sau khi hiểu được điều này.

Một người tùy tùng đứng dậy: "Kính ngươi một bình."

"Cảm ơn." Lâm Phàm vô cùng hiểu ý, còn muốn tiếp tục uống, không ngờ đối phương khách sáo như vậy, chắc chắn không thể từ chối, tốc độ mở bình rượu rất nhanh, giống như rất thuần thục.

Thấy người tùy tùng này cũng hơi sững sờ.

Thì ra, trong lòng hắn ta đang nghĩ, cũng đã uống một bình rồi, cũng sắp đến giới hạn rồi, nhưng đối phương làm hành động như vậy, quả thật quá bá đạo, thần thái toát ra đó người bình thường không xứng có được.

Nhưng cũng đã đến nước này rồi.

Không có gì để nói cả.

Quay đầu thì cũng không thể quay đầu.

Cạn!

Lấy hết dũng khí, hắn ta nhấc bình rượu lên trút vào miệng.

Các nhân viên phục vụ đều ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận