Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 561: Thế này cũng quá tùy tiện rồi

Ánh mắt cũng không dám đối diện, khí thế thực sự kinh người, quả thật là đáng sợ, có lẽ thật sự là rất mạnh, nếu không làm sao mà BOSS lại đặc biệt thành lập bộ phận Viêm Hoàng, đề cử đối phương làm người phụ trách.

"Không cần những người khác, tôi dẫn theo cậu ta đi vào là được." Lâm Phàm chỉ vào nhóc đầu trọc, chỉ cần hai người đi vào.

Trương Hồng hết sức kinh ngạc.

"Lãnh đạo, chuyện này sẽ rất nguy hiểm."

Đối mặt chính là quỷ dị, cũng không phải là phạm nhân hung hãn tàn bạo gì, quỷ dị xuất quỷ nhập thần, ai cũng không biết nó sẽ xuất hiện ở đâu, cho nên nhiều người thì sẽ có lợi hơn, nhiều con mắt hơn thì có thể chú ý đến những đồ vật rất khó bị phát hiện.

"Không sao."

Lâm Phàm mỉm cười, anh không hề cho rằng Thằng Hề có thể mang đến cho mình rắc rối gì, anh có thể cảm nhận được Thằng Hề đang dạo chơi ở bên trong, thực lực cũng chẳng ra làm sao, cũng không lợi hại bằng đứa trẻ mặc y phục trắng mà anh gặp phải vào lúc trước.

Phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.

"Kiêu ngạo quá đi."

"Phải đó, cái kia chính là quỷ dị Ác Linh, đơn thân độc mã thì nhất định không phải là đối thủ của nó đâu."

"Hy vọng anh ta đừng quá ngạo mạng, quỷ dị là thứ rất khó để đối phó."

Cư dân mạng đều cho rằng Lâm Phàm có chút kiêu ngạo, nếu như quỷ dị thật sự dễ đối phó như vậy thì bọn họ cũng sẽ không sợ hãi đến mức này.

Trương Hồng phát hiện đối phương không giống như là đang nói đùa.

Lời anh nói đều là thật.

Những chiến sĩ đang chờ đợi điểm binh kia, có người muốn nói chuyện, nhưng nghĩ đến những điều lúc nãy mà đội trưởng đã nói với họ, chỉ có thể kìm nén.

Thật là một người trẻ tuổi thích làm ra vẻ.

"Chúng ta cứ vào trước đi, sẽ ổn thôi."

Lâm Phàm vô cùng lạnh nhạt, cứ như là đang nói đến một chuyện cực kì dễ dàng. Tên đầu trọc cầm điện thoại, đi theo sau lưng Lâm Phàm.

Cậu ta cảm thấy hơi hồi hộp.

Lúc mới bắt đầu vẫn chưa có cảm giác gì. Nhưng bây giờ cậu ta chỉ cần nghĩ tới lát nữa vào trong đó đối mặt với quỷ dị thì cảm thấy có chút sợ hãi.

Bởi vì chỉ có hai người bọn họ. Nếu như có nhiều người hơn, cậu ta thật sự sẽ không lo sợ chút nào nữa.

"Những người dân thành phố ơi, đây là lần đầu tiên tôi đi tiêu diệt quỷ dị, chúng tôi chỉ có hai người thôi, nói thật, tôi có chút hồi hộp đó, nhưng mà tiêu diệt quỷ dị chính là trách nhiệm của chúng tôi, cho nên không được sợ hãi."

Tên đầu trọc cứng mồm cứng miệng nói, nhưng bàn tay nhỏ bé thì run lên cầm cập.

Toà nhà này là một sân khấu ca kịch xiếc với lối kiến trúc cổ, tuổi đời đã xấp xỉ được một trăm năm lịch sử, tuy đã được trùng tu sửa chữa tận mười lần nhưng vẫn thống nhất duy trì được phong cách kiến trúc ban đầu.

Cổ điển, thâm trầm.

Sự tồn tại của quỷ dị đã làm cho nơi này trở nên vô cùng ngột ngạt, cư dân mạng theo dõi trong livestream đều cảm giác được bầu không khí khủng bố bao trùm lên tất cả mọi thứ xung quanh.

Dù không có mặt tại hiện trường cũng có thể cảm nhận được là kinh khủng đến cỡ nào.

"Đội trưởng, hai người họ có thể làm được thật không?" Một thành viên hỏi.

Vẻ mặt Trương Hồng vẫn y nguyên, cậu ta làm sao biết kết quả thế nào, đã rơi vào tình huống như thế này thì chỉ có thể cầu nguyện bọn họ làm được mà thôi, nếu không thì cũng chẳng có biện pháp nào khác.

"Đầu tiên cứ chuẩn bị sẵn sàng đã, nếu như có phát sinh tình huống bất ngờ nào, thì cũng phải nhớ kỹ, đi vào cứu người là trước nhất." Trương Hồng nói.

Các thành viên khác cho rằng Trương Hồng đang nằm mơ.

Nếu thật sự là xảy ra chuyện, có phải muốn cứu là cứu được đâu, khả năng cao nhất là mang ra hai cái thi thể mà thôi.

Trong sân khấu ca kịch.

Tên đầu trọc đi sau lưng Lâm Phàm, không dám cách quá xa, chỉ có ở gần Lâm Phàm thì mới có cảm giác an toàn.

Đây là lần đầu tiên cậu ta livestream.

Cực kì căng thẳng.

Boss và Chu Cường đang cùng theo dõi livestream, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lâm Phàm đi tiêu diệt quỷ dị, giống như những người khác, họ cũng rất muốn biết rốt cục là anh làm cách nào để tiêu diệt quỷ dị.

"Lâm Phàm, anh có biết quỷ dị ở đâu không?" Tên đầu trọc có chút sợ hãi, bóng đèn trong sân khấu ca kịch chớp tắt sáng tối, trên vách tường giống như đang phản chiếu một bóng đen nào đó.

Kẽo cà kẽo kẹt!

Đột nhiên.

Rõ ràng là không có gió, thế mà chong chóng ở giữa lại chậm rãi quay đều.

Bầu không khí quá khủng bố, làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.

Lâm Phàm nói: "Tôi có thể cảm nhận được."

Trong livestream.

"Ôi trời ơi, khung cảnh thật là đáng sợ."

"Nếu như là tôi, khẳng định là đã sợ tè ra quần rồi."

"Chưa từng gặp qua quỷ dị thì không bao giờ biết được nó khủng bố đến mức nào, nhưng bây giờ, chỉ cần nhìn thấy cảnh này thôi tôi đã sợ chết khiếp rồi."

Đúng lúc này, một tiếng cười quỷ dị vang lên.

Dân thành phố theo dõi livestream đều bị dọa cho giật bắn người, cách một màn hình mà vẫn bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận