Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1332: Giáo hoàng: Cái gì tôi cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tình cảm của cậu

Giáo hoàng: Cái gì tôi cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tình cảm của cậu

Đồng thời.

Giáo hoàng lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Giống như có thứ gì đó kinh khủng xuất hiện sau lưng ông ta.

“Polk, đã ngủ chưa?”

Giáo hoàng run lên, ông ta bị dọa gần như hét cả lên.

Giáo hoàng Polk luôn nghỉ ngơi rất đúng giờ.

Từ trước đến nay ông ta chưa từng thức khuya.

Thức khuya không những không tốt cho sức khỏe mà nếu thường xuyên như thế thì rất dễ xảy ra chuyện.

Nhưng lúc này...

Ông ta bị Lâm Phàm dọa đến mức thét lên chói tai, có lẽ chỉ có "Mẹ kiếp" mới có thể để diễn tả tâm trạng lúc đó của ông ta.

"Vừa định ngủ nhưng cậu đến đây làm tôi tỉnh cả giấc, hoan nghênh..." Giáo hoàng chân thành nói.

Một năm không gặp.

Mỗi lần xuất hiện đều xuất quỷ nhập thần, giống như âm hồn vậy nên ông ta có hơi không chấp nhận được.

Lâm Phàm nói: "Không làm ông sợ chứ?"

Giáo hoàng cười nói: "Không có."

Trong lòng điên cuồng mắng chửi, dù có dọa ông ta hay không thì anh có đếm xỉa à, toàn bị anh dọa đến mức xém chút là hồn bay phách lạc, may là có ký kết khế ước với Lãnh chúa vực sâu, nếu không thì đã bị dọa chết khiếp rồi.

"Vậy thì tốt, buổi tối lúc tôi đi ngủ, nằm suy nghĩ trằn trọc mãi không ngủ được nên mới đến đây tìm ông giúp đỡ." Lâm Phàm nói.

Giáo hoàng rất an tâm, lúc nghe thấy câu nói này tâm trạng vô cùng tốt. Ông ta cho rằng Lâm Phàm đã xem mình là bạn, vì nếu không thì khi gặp phải khó khăn tại sao không tìm người khác giúp mà lại tìm ông ta chứ?

Vậy thì chắc chắn đối phương đã xem mình là bạn rồi.

Nghĩ đến điều này.

Cảm thấy rất đắc ý.

"Có chuyện gì, giáo hội Quang Minh sẽ hết mình giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không khước từ." Giáo hoàng đã sẵn sàng để lên núi đao, xuống biến lửa, không quan tâm là chuyện gì cả, cho dù có phải trả giá đắc thế nào cũng phải hoàn thành.

Chỉ cần có thể ôm chặt bắp đùi Lâm Phàm.

Thì không có vấn đề hết.

"Cho tôi mượn ít tiền." Lâm Phàm nói.

"Yên tâm, chuyện này... Cậu nói cái gì?" Giáo hoàng trừng mắt, không dám tin nhìn Lâm Phàm, cứ như là ông ta đã nghe nhầm vậy. Vốn nghĩ rằng đó là một chuyện rất đáng sợ, nhưng khi nghe đối phương nói là muốn mượn ít tiền thì ông ta hơi ngạc nhiên.

"Mượn chút tiền, con gái của tôi cần tiền để đi học." Lâm Phàm nói lần nữa.

Anh biết mượn tiền là chuyện đáng sợ nhất.

Nhưng không còn cách nào.

Người này trông có vẻ là một người có tiền, cũng không nhiều, giáo hoàng Polk giống như là một người trong số đó, nên anh mới đến đây chính là muốn hỏi mượn tiền.

Giáo hoàng nhìn Lâm Phàm, nhìn đến mức mắt cũng trừng ra.

Lâm Phàm nói: "Có phải có khó khăn gì không?"

Nghĩ lại cũng đúng.

Quản lý một nơi rộng lớn như vậy, Polk nhất định phải nuôi sống rất nhiều người, chi tiêu chắc chắn là rất lớn. Vả lại anh cũng không nói trước với ông ta mà đột nhiên đi nhắc đến chuyện mượn tiền như thế.

Chắc là đã khiến ông ta trở tay không kịp rồi.

Xuất hiện một chút khó khăn cũng là chuyện thường tình.

"Cậu đến đây với tôi." Giáo hoàng không nói gì hết mà chỉ đơn giản mặc áo khoác vào rồi dẫn Lâm Phàm rời khỏi, bộ đồ ông ta mặc rất đặc biệt, có giá trị rất lớn.

Nghìn vàng cũng không thể mua được, đặc biệt là những thứ gắn bên trên giống như những viên đá quý chỉ là để điểm xuyến lên thôi. Cho dù là những người quyền quý cũng không dám xa xỉ như vậy.

Nhưng ông ta là Giáo hoàng của giáo hội Quang Minh.

Cái gì cũng có thể thiếu.

Chỉ duy nhất không thiếu những thứ thấp kém này, giống như đồ vật của đám cặn bã vậy.

Lâm Phàm đi theo sau Giáo hoàng.

Chưa được bao lâu.

Giáo hoàng đẩy cánh cửa đá được chế tác tinh xảo ra.

Lập tức.

Kim quang chói đến nổi không thể thấy được gì. Khi vừa mới bước vào đây, ai cũng đều sẽ cảm thấy khó chịu bởi vì nơi đây quá sáng, sáng đến nổi không thể mở mắt ra được.

Kho báu của giáo hội Quang Minh.

Của cải được cất giấu này cho dù thủ đô Đế quốc cũng không thể sánh bằng.

Tất cả các châu báu đều được bày biện ở đây hết.

Còn nơi đây... Tiền vàng là thứ không đáng giá nhất. Thấp kém và chỉ có thể làm nền cho các báu vật khác.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm thấy nhiều tiền vàng đến như vậy.

Rất nhiều.

Nhiều đến nỗi lóa cả mắt.

"Cứ tha hồ lấy, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Những thứ này đối với tôi mà nói không hề quan trọng. Điều mà tôi coi trọng chính là tình bạn giữa chúng ta, có thể giúp được cậu là niềm vinh hạnh của tôi." Giáo hoàng rất biết cách nói chuyện, vì ông ta muốn gia tăng tình bạn với Lâm Phàm.

Nghĩ đến Archimonde, chỉ có thể xin lỗi gã ta, hãy chân thành đợi ở vực sâu đi.

Thừa dịp gã ta không có ở đây, ông ta kéo gần mối quan hệ với Lâm Phàm, đợi đến khi gã ta phản ứng lại thì sẽ nhận ra địa vị của gã ta trong lòng Lâm Phàm sẽ thấp hơn ông ta rất nhiều.

Nghĩ đến tình huống này.

Ông ta cảm thấy rất sảng khoái.

"Cảm ơn." Lâm Phàm biết ơn nói.

Giáo hoàng trả lời: "Không cần khách sáo."

Lâm Phàm nhìn đống tiền vàng nhiều như vậy, cho rằng mình không thể lấy quá nhiều vì nếu không khi quay về sẽ khó ăn nói, con gái sẽ hỏi anh tiền ở đâu mà nhiều thế, nhất định anh sẽ không biết phải giải thích thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận