Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 644: Hổ đại gia… tao có lẽ có chút bỉ ổi (2)

Hổ đại gia… tao có lẽ có chút bỉ ổi (2)

Yên tĩnh!

Tất cả đều trở nên rất yên tĩnh.

Mục Hạo nằm trên mặt đất, trừng mắt, vẻ mặt không dám tin, anh ta chưa kịp bò lên thì đã rơi vào trạng thái mơ hồ. Thật lòng mà nói, anh ta từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Tôi bị đánh rồi.

Hơn nữa còn bị đánh bởi dân bản địa.

Thứ phát huy lúc nãy là “vạn tịch quyền pháp”, thuộc về thứ thất truyền của Mục tộc, tu luyện đến cảnh giới cao nhất, đánh một đòn có thể hủy diệt cả trời đất. Tuy anh ta vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới đó, nhưng chắc chắn không phải ai cũng có thể ngăn cản được.

Quan trọng là… thằng cha này dường như không hề ngăn cản mà mẹ kiếp, giống như đập ruồi vậy, đập bay anh ta.

Lâm Phàm không ra đòn hiểm, giống như chỉ đơn giản vung tay một cái mà thôi. Mục Hạo bò lên, xoa ngực, khóe miệng có vết máu. Nhưng không phải là vấn đề lớn, tương đối ổn định, chỉ là không dám coi thường Lâm Phàm nữa, không dám kích động tiến lên giết nữa.

Anh ta tự biết mình không phải đối thủ.

Ổn định mới là quan trọng nhất.

Hổ đại gia vô cùng sợ hãi, loài người mạnh thật, cường giả Tinh Không đánh anh Ưng của bọn ta thành bộ dạng như vậy, nhưng một đòn cũng không đỡ được, nghĩ thôi đã thấy rất đáng sợ.

“Ngươi nhìn ta làm gì?’

Ánh mắt kỳ lạ tập kích, ánh mắt hổ đại gia và cự ưng chạm nhau, luôn cảm thấy ánh mắt của cự ưng chứa đựng ý nghĩa kỳ lạ.

Cự ưng không nói gì.

Thầm thở dài.

“Ta hiểu.”

Nói xong câu này, hổ đại gia bước đi, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, nó đã không còn thái độ kiêu ngạo như trước nữa.

Vị vua của vùng núi Trường Bạch làm theo những suy nghĩ thực sự trong lòng mình.

“Xin chào, lúc nãy ta và anh Ưng bị các ngươi ép đến bước đường cùng, thái độ không được tốt lắm, mong ngươi bỏ qua cho.” Tiếng của hổ đại gia rất thô kệch, hào hùng, đúng là hổ đại gia, bá vương của vùng núi Trường Bạch có khác.

Lâm Phàm ngạc nhiên nói: “Mày biết nói chuyện?”

Ông Trương kinh ngạc nói: “Lâm Phàm, vậy mà nó biết nói chuyện.”

Hổ đại gia cạn lời, mấy người bị điên sao, ta có thể nói chuyện là việc đáng ngạc nhiên lắm sao, làm như chưa từng nhìn thấy thế giới vậy, đúng là khiến người ta thất vọng.

Nhưng nên biểu hiện ra thì phải biểu hiện ra.

“Bọn ta là linh thú, bắt đầu có trí khôn, nói chuyện là việc hết sức bình thường, từ thời cổ đại, trong các loại thần thoại đã có sự xuất hiện của bọn ta…”

Hổ đại gia giải thích, muốn nói ra oai phong của nó ở thời cổ đại, nhưng nghĩ lại dường như cũng không có oai phong lắm. Loài người ngu xuẩn đó, bản thân nhát gan nên bị nó doạ chết khiếp, chẳng liên quan đến nó. Cũng có những người không bị doạ chết, sau này lại nói rằng ở núi Trường Bạch có một hổ yêu biết nói tiếng người, hình thù xấu xí, hung dữ.

Vì vậy ở thời cổ đại, đã có rất nhiều nhân sĩ chính nghĩa đến để tiêu diệt nó, cuối cùng đều chết ở trên núi Trường Bạch.

Chỉ là những người đó không phải do nó giết, chết một cách kì quái, nhưng bên ngoài lại miêu tả nó là một con yêu quái tội ác tày trời.

“Ông Trương, sờ đi.” Lâm Phàm nói.

Hổ đại gia lại muốn nổi điên lên, ta nói với ngươi những chuyện này ngươi không những không biểu hiện sự tôn trọng, mà còn bảo người bên cạnh sờ ta, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái gì.

Có thực lực thì muốn làm gì thì làm sao.

Không sai.

Thực sự có thể.

“A, Lâm Phàm, cậu mau sờ xem, thoải mái lắm, không ngờ vậy mà tôi lại có thể sờ được tiểu lão hổ chỉ có thể nhìn thấy trên tivi.” Ông Trương hào hứng nói.

Đối với ông Trương mà nói, đây chính là nguyện vọng của ông ta, có thể sờ được tiểu lão hổ cảm thấy rất vui vẻ.

Lâm Phàm thấy ông Trương cười vui vẻ như vậy, anh cũng cười. Ông Trương là bạn tốt nhất của anh, anh hy vọng mỗi ngày của ông Trương đều là ngày vui.

Rốt cuộc thì hổ đại gia là ông của bạn, đừng cho rằng nó chỉ biết ngang ngược, làm liều, thực ra nó cũng rất coi trọng chiến lược.

Lúc Lâm Phàm chưa biểu lộ ra thực lực thật sự, nó cũng không muốn quan tâm đến đối phương. Nhưng sau khi Lâm Phàm bộc phát thực lực đáng sợ đó, hổ đại gia lập tức thay đổi suy nghĩ.

Nhưng hổ đại gia vẫn khá thận trọng, không bộc lộ ra ngay, đến khi thấy ánh mắt của anh Ưng, hổ đại gia lập tức hiểu rằng, cũng nên hành động rồi, có thể hành động phải nhanh chóng hành động, đừng có lề mề.

Lúc này.

Độc Nhãn Nam và những người khác đi ra.

Ổn thoả.

Hoàn toàn an toàn.

Cuối cùng, vẫn là đã xem thường thực lực của Lâm Phàm. Bây giờ xem ra, thực sự đủ mạnh.

“Mấy người ở địa bàn Long Quốc làm loạn, chưa từng nghĩ bộ phận đặc biệt của chúng tôi sẽ cho phép mấy người làm như vậy sao?” Vẻ mặt Độc Nhãn Nam không biểu cảm nói.

Bọn họ đứng bên cạnh Lâm Phàm, sau đó nói nhỏ: “Lâm Phàm, chúng ta đến đứng bên cạnh nước suối.”

Lâm Phàm thấy tâm nguyện sờ lão hổ của ông Trương đã hoàn thành, thì đi với bọn Độc Nhãn Nam đến bên nước suối.

Sắc mặt Mục Hạo dần trở nên lạnh lùng.

Anh ta muốn đánh chết hết mấy thằng cha này, nhưng thực lực của Lâm Phàm quá mạnh, khiến anh ta rất sợ hãi, không dám tùy tiện hành động.

Bắc Đào cau mày, linh cảm có điều không lành, thì âm thầm rút lui. Tình hình thực sự không ổn chút nào, rất nguy hiểm, không ngờ cường giả Tinh Không đều không phải đối thủ của Lâm Phàm, tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận