Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1224: Tà Vật Công Kê: Gà phải biết phấn đấu, không phấn đấu thì không có tương lai (2)

Tà Vật Công Kê: Gà phải biết phấn đấu, không phấn đấu thì không có tương lai (2)

Nhưng còn bây giờ, căn bản là không cần bọn họ phải góp sức, đứng một bên nhìn là được.

Tà Vật Công Kê nhìn nửa cái xác của Thiên Túc Ngô Công, mắt gà trộm liếc tới liếc lui. Nó biết là cơ hội đang ở trước mắt, có thể bắt lấy hay không thì phải xem nó có đủ dũng cảm không.

Mùi vị của Phổ Độ Từ Hàng rất ngon.

Nhưng lại bị Nhân Sâm giữ trong tay, thỉnh thoảng lúc tâm tình tốt sẽ cho mình một ít, nói thật, đúng là tức chết người.

Cho nên…

Cơ hội hiếm có, bỏ lỡ thì sẽ mất đi. Mạo hiểm ra ngoài trải nghiệm, điều quan trọng nhất chính là phải biết tranh giành. Muốn giành được đồ tốt từ trong tay cái đám nhìn chăm chăm như hổ rình mồi này, không có chút bản lĩnh thì thật sự không được.

Độc Nhãn Nam định mang nửa cơ thể của Thiên Túc Ngô Công về nghiên cứu.

Nhưng ngay lúc này.

“Ngươi điên rồi.”

Nhân Sâm đang cưỡi trên người Tà Vật Công Kê rất thảnh thơi. Nhưng đột nhiên, nó phát hiện Tà Vật Công Kê như con cừu điên, mở tung cánh, điên cuồng xông về phía nửa cơ thể Thiên Túc Ngô Công.

Còn nó thì trực tiếp bị hất đi, ngã xuống dưới đất.

Độc Nhãn Nam vô cùng hoảng sợ: “Dừng miệng…”

Tà Vật Công Kê dang cánh chạy như điên, ánh mắt sắc bén, kiên định, giống như là đang nói, ai cũng không được ngăn cản ta cắn nuốt nó…

Trong nháy mắt…

Tà Vật Công Kê xuất hiện trước nửa cái xác của Thiên Túc Ngô Công, mở to miệng, hút mạnh một cái. Ai cũng không thể ngăn cản ta ăn nó. Ta không chỉ muốn ăn, mà còn muốn ăn cho thật no nê.

“Ta đến đây.”

Hiện giờ, tu vi của Tà Vật Công Kê rất mạnh, một hơi nuốt hết nửa cái xác của Thiên Túc Ngô Công cũng không có vấn đề gì.

Mà ngay sau khi Tà Vật Công Kê nuốt mất nửa cái xác của Thiên Túc Ngô Công.

“Em Kê, ngươi vậy mà dám hất ta xuống.” Nhân Sâm vung vẫy xúc tu. Tà Vật Công Kê đang đối mặt với một trận đánh đập đổ ập xuống, tuy rằng rất đau, nhưng Tà Vật Công Kê lúc này lại lộ ra nụ cười đắc ý. Dù là ăn đồ bổ quá mà chảy máu mũi, thì khóe môi nó vẫn cong lên như cũ.

Mặc dù…

Chưa từng thấy khóe môi của con gà cong lên là cái dạng gì.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.

“Được rồi, đừng ăn hiếp Gà Mái.” Lâm Phàm đứng ra can ngăn. Nhìn thấy Gà Mái bị đánh, anh cũng thấy rất thương xót, nói thế nào thì nó cũng là thú cưng của mình, mỗi ngày đều tận tụy đẻ trứng.

Tìm đâu ra thú cưng chăm chỉ như vậy.

Cũng chỉ có Gà Mái mà thôi.

“Haizz!”

Độc Nhãn Nam cảm thấy rất tiếc, cuối cùng cũng chậm mất một bước. Phòng tới phòng lui, lại không phòng được Tà Vật Công Kê không hề bắt mắt này.

Ông ta đã sớm phát hiện thực lực của Tà Vật Công Kê đột nhiên tăng mạnh.

Ngẫm lại cũng cảm thấy rất đáng sợ.

Tà Vật Công Kê trước kia chỉ có thực lực cấp thấp dưới cấp Năm, thế mà tu luyện được đến cảnh giới này. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin. Có thể thấy, tuyệt đối không phải nó tự mình tu luyện, mà là nhờ vào ngoại lực.

Vậy ngoại lực là ai… còn cần phải nói nữa sao.

Khẳng định là Nhân Sâm rồi.

Tiếp tục đi về phía trước.

Đám Độc Nhãn Nam liên tục quan sát Tà Vật Công Kê, phát hiện sau khi nó nuốt mất nửa cái xác của Thiên Túc Ngô Công, lông đã có vẻ sáng đẹp hơn lúc nãy, xem ra quả thật là vật vô cùng bổ, trong người đã có sự thay đổi.

Nói thật.

Ông ta rất ngưỡng mộ Tà Vật Công Kê, với xuất thân này thì theo lẽ thường, cả đời này cũng không thể có triển vọng, nhưng theo đúng người, thì đích thật là sẽ có được sự thay đổi vô cùng lớn.

Ngưỡng mộ cũng ngưỡng mộ không được.

Độc Nhãn Nam nghĩ rằng, nếu như mình là con gái, ra vẻ lẳng lơ một chút, có lẽ có thể nhận được lợi ích từ chỗ Lâm Phàm. Nghĩ nghĩ thì cũng có khả năng này.

“Lâm Phàm, con rết vừa rồi thật đáng sợ.” Tiểu Bảo nghĩ lại còn rùng mình nói.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Không sao, đã đuổi cổ đi rồi, không cần phải sợ.”

“Ừm, tôi mới không sợ đâu, chỉ là nói cho anh nghe thôi. Tiểu Bảo tôi rất dũng cảm, mới không sợ mấy thứ này đâu.”

Tiểu Bảo ngẩng đầu nói.

Về phần trước đó bị dọa cho tái mét mặt mày, cậu mới không thừa nhận đâu.

Tà Vật Công Kê rất hài lòng với tình hình hiện tại. Ai có thể ngăn cản ta, Ai có thể ngăn cản con đường tiến bộ của ta.

Hừ!

Nó phát hiện mấy tên ngu ngốc này đang nhìn nó với ánh mắt quái dị. Đó là ánh mắt ngưỡng mộ, còn có sự phẫn nộ.

Nuốt cũng nuốt rồi.

Mấy người còn có thể mổ bụng, banh dạ dày, móc cái xác ra khỏi người ta hả?

Cho dù có cho mấy người một con dao, cũng không dám làm gì ta.

Ta là ai?

Ta là Tà Vật Anh Hùng Vương.

Tà Vật nằm vùng Chiến Đấu Kê.

Thứ cần phải có chính là sự tự tin như vậy.

Nhân Sâm tiếp tục cưỡi trên người Tà Vật Công Kê. Mặc dù vừa rồi bị hất xuống, trạng thái tâm lý có chút vỡ nát, nhưng nó không muốn tự đi đường, nên vẫn chọn tha thứ cho Tà Vật Công Kê.

Trên đường đi, ngoại trừ gặp phải Thiên Túc Ngô Công ra, thì vẫn rất an toàn, cho tới giờ vẫn yên ổn vô sự. Phong cảnh xung quanh rất đẹp, nhìn đến mức không dời mắt.

Loại vui vẻ này rất bình thường.

Đòi hỏi phải nhập tâm vào trong đó, thì mới có thể cảm nhận được cảnh đẹp khiến cho lòng người vui vẻ đến nhường nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận