Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 977: Lâm Phàm nói: Đứng lại (2)

Lâm Phàm nói: Đứng lại (2)

"Ăn cơm đi, đợi thêm nữa cháo sẽ nguội mất." Lâm Phàm nói xong cầm bát lên húp cháo, mùi vị rất ngon, anh rất thích. Mỗi sáng đều húp một ngụm cháo khiến anh cảm thấy vô cùng thư thái.

Danh tiếng của Tử sơn phủ Lâm truyền tới khắp nơi.

Người trong giang hồ đều biết chuyện hai vị Thiên Địa thánh xuất hiện ở Tử sơn phủ Lâm, điều càng khiến mọi người khiếp sợ hơn đó là hai vị Thiên Địa thánh lại nương nhờ ở phủ Lâm, phản bội vương triều, đánh tan lực lượng chinh phạt Giám Thính Ti phải chạy trối chết. Hiện tại hoàng thượng đang rất tức giận, tự thân dẫn đầu mấy chục vạn đại quân ngự giá, trong đó không thiếu cao thủ mà vương triều bồi dưỡng.

Vương triều không chế tất cả, bao gồm cả nhân tài khắp nơi trên thế gian, bồi dưỡng được một vài cao thủ cũng không phải việc gì khó.

Tuy nói khó có thể bồi dường ra được cao thủ mạnh mẽ giống như hai vị Thiên Địa thánh đó.

Nhưng cũng không ai biết được, vương triều có bao nhiêu cao thủ.

Rất nhiều người nhìn thấy lực lượng của vương triều, số lượng kinh khủng, lúc tới gần cũng có cảm giác mặt đất đều đang chấn động, bất cứ một lực lượng nào khác đứng trước mặt đại quân này đều trở nên vô cùng nhỏ bé.

Vương Trung đi ở giữa hai bên.

Bản thân hắn ta là dẫn đầu của Giám Thính Ti, nhận được sự kỳ vọng của hoàng thượng đi thảo phạt Tử sơn. Nào ngờ bị hai vị Thiên Địa thánh áp chế phải rút lui, đối với hắn ta mà nói, chuyện này là sự sỉ nhục khó có thể nuốt trôi được.

Mấy ngày sau đó.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Đám nô bộc của Tử sơn phủ Lâm đều cảm giác mặt đất đang chấn động, có người từ trên núi nhìn xuống đã thấy đại quân chi chít người hùng hổ tiến tới. Cảm giác này thật sự rất đáng sợ, khiến người ta càng thêm cảm thấy kinh hoàng.

Đám tỳ nữ và nô bộc đó bằng lòng ở lại cùng chết cùng sống với phủ Lâm, nhưng trong lòng bọn họ đều thật sự rất sợ.

Đó là nỗi sợ tới từ sâu bên trong tâm khảm.

Hai vị Thiên Địa thánh sớm đã biết được đại quân sẽ kéo tới, cho dù là có bọn họ đi nữa, nhưng đối diện với lực lượng khủng như vậy cũng đều cảm thấy lực bất tòng tâm. Không có bất kỳ chỗ nào phòng bị, sức người lại có hạn, họ làm sao có thể chống lại đại quân nhiều như thế.

Bọn họ biết hoàng thượng đang tức giận.

Nếu không đã không đích thân xuất trận, càng sẽ không dắt theo đội quân có số lượng khủng bố như thế.

"hoàng thượng như thế này là đang ra oai." Địa thánh trầm giọng nói.

Thiên thánh tiếp lời: "Là đang nói rằng tất cả mọi người trong võ lâm trên thế gian này, bất kì người nào chống lại vương triều sẽ có kết cục như vậy sao?"

"Không sai, hai người chúng ta có uy danh thần thoại ở khắp nơi, thế nhưng trận chiến lần này chính là đang nói cho tất cả mọi người biết, cho dù có là thần thoại thì đã sao chứ, xấc xược với vương triều thì đều có kết cục là chết." Địa thánh nói.

Trong mấy năm nay.

Thực lực của hai vị Thiên Địa thánh có tăng lên, ở trong giới võ lâm bọn họ thuộc về kiểu cường giả chân chính tuyệt thế, nói là đệ nhất thiên hạ cũng không có gì là quá đáng. Nhưng đối mặt với lực lượng đáng sợ như thế, bọn họ cũng không có bất kỳ tự tin nào.

Ở một mức độ nhất định nào đó thì chiến thuật biển người, lấy đông hiếp yếu có thể mang tính chất hủy diệt tuyệt đối.

Cho dù là ai đi nữa.

Cũng đều không có cách nào đối mặt.

Ngay cổng của phủ Lâm.

Lâm Phàm đang xách giỏ cá, nhìn về phía xa: "Thật nhiều người."

Hàn Yên tập trung ánh mắt nhìn vào Lâm Phàm, nàng ta muốn biết người này sẽ biến sắc như thế nào, chỉ là không ngờ tới anh vẫn thản nhiên như không. Nàng ta biết Lâm Phàm nhất định đã hành động rồi, thậm chí mọi thứ đều đã nằm trong sự sắp đặt của anh rồi.

Nhưng mà lúc đối diện với mấy đại quân như thế này.

Nàng ta thật sự rất muốn biết Lâm Phàm sẽ phá vỡ cục diện này như thế nào đây.

Nhìn đám tỳ nữ và nô bộc rõ ràng đang rất sợ hãi nhưng vẫn muốn ở bên cạnh của lão gia nhà mình kia, Hàn Yên cũng cảm thấy bi đát thay cho họ. Chờ lát nữa lúc mấy người bị chém rồi mới biết được, hiện thực tàn nhẫn như thế nào.

Tùng tùng tùng!

Vào lúc này.

Từ xa truyền tới tiếng trống đinh tai nhức óc.

Bên trong đại quân, một binh sĩ cởi trần với thân thể cường tráng đang đánh trống liên hồi, âm thanh cuồn cuộn, vô cùng thu hút tầm nhìn của người khác.

Ngọn cờ của vương triều tung bay theo gió, ngọn gió ngông cuồng thổi bay cờ chiến dập dìu vang vọng.

"Vương Trung."

"Có thần."

"Nói với hai vị Thiên Địa thánh, trẫm không muốn giết bọn họ. Nếu như bây giờ bọn họ tới đây nhận tội, trẫm sẽ khoan dung cho họ."

"Vâng."

Vương Trung lập tức dặn dò cho một đám binh sĩ rống to về phía Tử sơn:

"Hai vị Thiên Địa thánh, trẫm không muốn giết hai người, hiện tại tới đây nhận tội sẽ tha cho các người."

Khoảng cách có hơi xa.

Nhiều người lại cùng đồng thanh như thế lại rất có hiệu quả.

Hai người Thiên thánh và Địa thánh đứng bên cạnh Lâm Phàm, bọn họ biết hoàng thượng không muốn họ chết, bởi vì trong chốn giang hồ vẫn còn rất nhiều chuyện cần họ giải quyết.

Địa thánh dùng một hơi oanh tạc không khí mà nói tới: "hoàng thượng, lui binh đi. Ta và Thiên thánh đã quyết định ẩn cư ở đây, nếu như hoàng thượng vẫn muốn dắt quân theo tới, vậy hai người bọn ta chỉ có thể liều mạng phản kháng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận