Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 711: Nếu đã là nể mặt, vậy thì tất nhiên không thể nể được

Nếu đã là nể mặt, vậy thì tất nhiên không thể nể được

Nhưng hiện giờ xuất hiện tình huống bất ngờ, đâu chỉ lợi hại một chút hay thôi.

Mà là đã khủng bố vô cùng rồi.

Ngay khi bọn họ đang nghĩ tới tất cả đều đã kết thúc, thì hai mắt bị bao phủ bởi ánh sáng vàng đã tan biến, tất cả khôi phục lại bình thường.

Nhìn kỹ, khiếp sợ vô cùng.

Lâm Phàm vậy mà dùng tay không bắt lấy công kích của Kim Long.

"Nó rất lợi hại, vậy mà phải khiến tôi dùng tới lực rất lớn rồi." Lâm Phàm không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói.

Giống như đang khen Kim Long, nhưng động tác trông có vẻ rất thản nhiên, giống như đang tùy tiện bắt lấy, không khó khăn một chút nào.

Kim Long bị tay không bắt chỉ có cánh tay dài.

Giãy dụa.

Miệng rồng mở ra, một ngọn lửa màu vàng chớp mắt bao phủ lấy Lâm Phàm.

Bất cứ vật gì trên thế gian chạm phải ngọn lửa vàng này đều phải hóa thành tro bụi, sau đó biến mất không còn, nhưng Lâm Phàm bị chìm trong biển lửa vàng kia không hề có bất cứ thay đổi nào.

"Ngọn lửa nóng quá."

Lâm Phàm nói.

Ngô Thắng trừng mắt, từ ngọn lửa này anh ta cảm nhận được sức mạnh khủng bố, sức mạnh như vậy đừng nói là anh ta, cho dù là đám người tu vi đạt tới Tam Diệu cảnh cũng khó có thể ngăn cản được.

Nhưng Lâm Phàm vẫn có thể ngăn cản được.

Gặp quỷ rồi.

Anh rốt cuộc có tu vi gì, hay đã đạt tới cảnh giới cường giả trong Tinh Không rồi?

Ở nơi này?

Cũng có thể xuất hiện cường giả như vậy, không khỏi quá khó tin rồi đi.

Không phải Ngô Thắng khinh thường tinh cầu này, mà là cực hạn của nơi này, cho dù núi non khắp nơi thức tỉnh cũng không đạt tới trình độ này.

Kim Long không tiếp tục phun lửa nữa, hiển nhiên cũng có chút mù mờ.

Ngay sau đó.

Không biết vì nguyên nhân gì, Kim Long biến mất, một lần nữa biến ảo thành quả cầu màu vàng.

"Chỉ vậy..."

Lâm Phàm chỉ vào quả cầu vàng, vẻ mặt lộ ra sự bất đắc dĩ, thật sự không phải coi thường Kim Long, mà là cảm thấy nó thật sự rất mạnh, chỉ là mạnh cũng mạnh một lúc mà thôi, rồi lại biến trở lại thành quả cầu vàng, thật sự là chuyện rất kỳ quái.

"Oa, anh thật lợi hại." Tiểu Bảo vỗ tay, vui mừng nói.

Lâm Phàm cười, "Cũng tạm thôi."

Tiếp theo chính là chia của, xí xí... Là lúc chia sẻ chiến lợi phẩm mới đúng chứ.

Lâm Phàm đùa nghịch Kim Cầu, rất nhanh đã chơi chán, cảm thấy không có chút thú vị gì cả, sau đó ném cho Độc Nhãn Nam.

Độc Nhãn Nam nâng niu Kim Cầu trong tay như thu được bảo bối quý giá.

Năng lượng thật to lớn.

Đây là chí bảo đó nha.

"Sẽ chia thành bảy phần như lúc trước đã thống nhất, các vị không có ý kiến gì chứ?" Độc Nhãn Nam nói.

Ngô Thắng nói: "Không có."

Hổ đại gia và Cự Ưng gật đầu nói: "Chúng tôi cũng không có ý kiến."

Đối với Ngô Thắng, anh ta cảm thấy bản thân thật sáng suốt, hợp tác với bọn họ là sự lựa chọn chính xác, nếu mạnh mẽ cướp đoạt giống như người khác, đến cuối cùng sợ là đến sợi lông cũng không chiếm được.

Chính vì có Lâm Phàm ở đây, không có mấy người có thể chiếm được lợi ích gì từ tay anh ta.

Lâm Phàm và ông Trương đều không thèm để ý chút nào đến mấy thứ này, hơn nữa Độc Nhãn Nam cứ mặt dày nói muốn bảo quản hộ bọn họ, tất nhiên là muốn quản lý hai phần này của bọn họ.

Khi Độc Nhãn Nam nhìn về phía Tiểu Bảo, cậu ta lại giữ chặt lấy phần của mình, co lại bên người Lâm Phàm, nhìn Độc Nhãn Nam với vẻ vô cùng cảnh giác.

Cậu ta biết Độc Nhãn Nam muốn chiếm lấy phần này của mình, hơn nữa cậu ta biết đây là thứ tốt, cũng không biết vì sao Lâm Phàm và ông Trương không coi những thứ này là bảo bối.

Sau đó chỉ thấy hai con thú hoang trực tiếp nuốt sạch hai phần được chia cho chúng.

Cậu ta đành chờ đợi, nhanh chóng phát hiện ra không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa còn có lợi.

Tiểu Bảo đảo tròng mắt, lập tức có ý tưởng, đưa phần của mình nhét vào tay Lâm Phàm rồi nói: "Cho anh ăn cái này."

"Cái này có thể ăn không?" Lâm Phàm hỏi.

Thoạt nhìn cũng không giống như đồ ăn đó nha.

Tiểu Bảo nói: "Tôi nhìn thấy bọn nó đều ăn rồi, hơn nữa hình như rất ổn, anh cũng ăn thử đi."

Cậu ta có thứ gì tốt chắc chắn sẽ cho Lâm Phàm, liếc mắt là biết Độc Nhãn Nam muốn độc chiếm đồ của Lâm Phàm và ông Trương, chỉ là đồ đã rơi vào tay ông ta, thì sẽ rất khó đòi lại.

Cho nên, cậu ta phải cho Lâm Phàm phần của mình.

Độc Nhãn Nam nói: "Tiểu Bảo, chi bằng cậu bán cho tôi phần này, cậu thấy như thế nào?"

"Ông thấy Tiểu Bảo tôi giống người thiếu tiền à." Tiểu Bảo ngẩng đầu nói, không thèm tin mấy lời quỷ quyệt của Độc Nhãn Nam, ông ta chỉ muốn chiếm đồ tốt, vì vậy bất luận như thế nào cậu ta cũng sẽ không để đối phương đạt được ý đồ của mình.

Độc Nhãn Nam vô cùng bất đắc dĩ, cậu nhóc này quá khó xử lý, đúng là ranh ma.

Tiểu Bảo thấy Lâm Phàm còn chưa ăn, nhất thời nóng nảy nói: "Đây là phần tôi đưa cho anh, anh mau ăn đi, nếu anh không ăn, tôi sẽ rất buồn."

Lâm Phàm yêu thương vuốt đầu Tiểu Bảo nói: "Được được, tôi ăn là được chứ gì."

Nói xong thì dùng Kim Cầu ngay trước mặt Tiểu Bảo.

Sau khi nuốt xuống thì cảm thấy luồng sức mạnh mỏng manh tràn vào trong cơ thể.

"Không có chút mùi vị gì cả." Lâm Phàm nói.

Tiểu Bảo nở nụ cười vui vẻ, chỉ cần dùng là tốt rồi, còn những chuyện khác thì không cần nghĩ nhiều, cậu ta chỉ không hy vọng Lâm Phàm chịu thiệt, cái ông Độc Nhãn Nam là đáng ghét nhất, chỉ thích chiếm lợi của Lâm Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận