Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 758: Tôi mẹ nó sắp bùng nổ rồi

Tôi mẹ nó sắp bùng nổ rồi

Lời này nghe có vẻ rất bá đạo.

Nhưng ông ta không đủ thực lực để chống đỡ sự bá đạo này.

Mặc Võ lau vết máu, ổn định lại cơ thể và tinh thần, tình huống vừa rồi ảnh hưởng khá lớn đối với anh ta, nếu như có thể làm anh ta bị thương thì vừa rồi anh ta chắc chắn sẽ bị thương nặng.

“Tại hạ Mặc Tộc Mặc Võ, đến từ Tinh Không xa xôi, tình huống vừa rồi thật sự là ngoài ý muốn.” Mặc Võ nói tiếp.

Rốt cuộc cũng hạ thấp phong thái, sự kiêu ngạo bá đạo trước đó đã không còn sót lại một chút gì.

Lúc này Tiểu Bảo kéo cổ tay Lâm Phàm, kể lại tình hình vừa gặp phải, còn xoa xoa lỗ tai mình, thật sự rất đau. Bây giờ không còn đau nữa, sau đó nắm lấy hai tay Lâm Phàm, để Lâm Phàm xoa xoa lỗ tai cho cậu ta.

Lâm Phàm cười, xoa xoa lòng bàn tay để tạo ra nhiệt sau đó đưa tay lên xoa xoa.

Tiểu Bảo nhắm mắt lại.

Woa!

Thật là thoải mái.

“Tôi cũng muốn.” Ông Trương hét lên.

Lâm Phàm nói: “Đừng vội, chờ tôi xoa xong cho Tiểu Bảo tôi sẽ xoa cho ông được không.”

“Được.” Ông Trương vẻ mặt tươi cười.

Bọn họ không coi ai ra gì mà thể hiện tình bạn tốt đẹp, khiến cho mấy người xung quanh rất lúng túng.

Tô Lão và Ngô Thắng là lúng túng nhất.

Mặc dù thực lực của đối phương không bằng Lâm Phàm nhưng Mặc Tộc là quái vật khổng lồ, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, thực sự không được, đùa giỡn cũng không được.

Tình huống thờ ơ lãnh đạm lúc này, thật sự hơi phức tạp.

Bất cứ ai cũng phải tức giận.

“Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không vậy?”

Mặc Võ hít thở sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.

Đối phương đúng là điên cuồng ngang ngược. Anh để ý đến tôi một chút thì sẽ chết sao? Có những chuyện chỉ cần trao đổi thì sẽ có thể giải quyết. Nhưng bộ dạng của đối phương rõ ràng là không thèm để anh ta vào mắt.

Sau đó.

Mặc Võ nhìn thấy Ngô Thắng và Tộc Lão, từ quần áo của họ thì thấy rất giống Ngô tộc, từ đó anh ta càng chắc chắn Lâm Phàm là người của tộc Tinh Không, hơn nữa còn không đơn giản.

Chính vì như vậy, Mặc tộc mới nhịn cục tức này mà hỏi.

“Hừ!” Tiểu Bảo nhìn đối phương, kiêu ngạo quay đầu đi nhìn phong cảnh ở phía xa.

Ông Trương cũng như vậy.

Lâm Phàm không có cảm tình gì với Mặc Võ, đương nhiên là sẽ bảo vệ Tiểu Bảo và ông Trương. Đối với anh, kiểu người ngoài chẳng phải bạn bè này chắc chắn là không quan trọng bằng bạn tốt của anh.

Mặc Võ sắp tức chết rồi, hỏi: “Hai người là người của Ngô tộc?”

Tộc Lão nói: “Tôi là Ngô Hưng Vân của Ngô tộc, đây là cậu chủ Ngô Thắng nhà tôi.”

Lâm Phàm có thể mặc kệ đối phương.

Nhưng bọn họ thì không được.

Người ta đã trực tiếp hỏi bọn họ, làm sao có thể xem như không nghe thấy, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ rất đáng sợ, rất có thể sẽ bị trả thù riêng.

Mặc Võ không có bao nhiêu hứng thú với bọn họ.

Anh ta nhìn một cái đã nhìn thấu tu vi của bọn họ. Người tên Ngô Hưng Vân kia có sức mạnh không tệ, nhưng so với anh ta thì vẫn còn kém rất xa.

Tộc Lão nhìn Mặc Vũ một cái là biết ngay anh ta muốn làm gì.

Sau đó, ông ta đi đến bên cạnh Độc Nhãn Nam, nhỏ giọng nói:

“Người đó là đại năng của Mặc tộc của tộc Tinh Không, tu vi rất đáng kinh ngạc, thuộc cảnh giới Thánh Nhân, tốt nhất là đừng đắc tội. Ông bảo Lâm Phàm quan tâm đến người ta một chút đi, nếu không người ta sẽ mất mặt lắm.”

Độc Nhãn Nam nghe thấy, nhất thời thấy vô cùng bất lực.

Ông ta có thể nói gì chứ.

Nếu trong tình hình khác thì dễ nói, quan trọng là tên này khiến bạn của Lâm Phàm không vui, nên bây giờ rất khó giải quyết. Dù sao anh đi ra từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, dường như không thể trao đổi một cách bình thường.

Nếu như Hách Nhân ở đây thì chắc chắn sẽ có cách.

Lúc Độc Nhãn Nam đang nghĩ cách, Lâm Phàm đã chủ động mở miệng, khiến ông ta thở phào một hơi, xem ra không cần tự mình rước lấy phiền phức rồi.

“Này! Hành vi lúc nãy của anh thật quá đáng, hai người bạn của tôi đều bị giật mình, tôi hy vọng anh có thể xin lỗi. Nếu họ tha thứ cho anh, tôi có thể không tính toán, nếu không tôi chắc chắn sẽ cho anh một bài học.” Lâm Phàm nói.

Bầu không khí ở đây trở nên vô cùng yên tĩnh.

Mặc Võ kinh ngạc bởi lời nói và hành động của Lâm Phàm, vẻ mặt hơi thay đổi.

Rõ ràng là anh ta không ngờ tới… Lâm Phàm lại nói ra những lời như vậy.

“Ha ha ha…”

Mặc Võ ngẩng đầu cười to.

Bảo anh ta xin lỗi?

Với hai người bình thường này?

Đây là việc không thể nào.

Tiểu Bảo và ông Trương nhìn Mặc Võ một cách oán hận. Thật là đáng ghét, giọng hét lúc nãy khiến tai bọn họ rất đau, việc khó tha thứ nhất chính là việc này. Nhưng Lâm Phàm đã nói rồi, nếu anh ta xin lỗi thì họ sẽ tha thứ.

Bọn họ vốn dĩ không muốn tha thứ, nhưng bởi vì Lâm Phàm đề nghị nên bọn họ mới chịu đồng ý.

Ai bảo chúng tôi là những người bạn tốt nhất của nhau chứ.

Tôn Hiểu giống như người phụ nữ chanh chua, oán hiện nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Tôi tai đau chết rồi, tại sao không dẫn tôi theo, đây là phân giai cấp sao.

“Anh cười cái gì?”

“Bắt nạt bạn tôi thì có gì buồn cười chứ?”

Lâm Phàm bất mãn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận