Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 935: Thật là một nơi địa linh nhân kiệt

Thật là một nơi địa linh nhân kiệt

Tiếu Khải đọc mấy dòng phản hồi này, nắm chặt điện thoại, biểu cảm nghiêm túc, anh ta cảm thấy đây là sự nhục nhã trần trụi, không ai tin tưởng lời anh ta nói, nhưng bất luận ra sao, anh ta cũng thầm thề trong lòng, nhất định phải cho bọn họ biết, hôm nay các người trào phúng tôi, tương lai chắc chắn tôi sẽ cho các người thấy được thực lực của tôi.

Phòng làm việc.

Viện trưởng Hách ngồi trên chiếc ghế da thật, nhìn ông hòa thượng đang ngồi trên ghế sofa, không có hứng thú lắm, một vị hòa thượng đến đây, thì có ích gì?

Nếu là ông chủ giàu có tới, chắc chắn ông ta sẽ đón tiếp hết mình, nhất định khiến đối phương cảm thấy, đến nơi đây là đáng đồng tiền bát gạo.

"Đại sư đến từ đâu?" Viện trưởng Hách hỏi.

A Đại nói: "Hách thí chủ, bần tăng đến từ một nơi rất xa."

"Có xa lắm không?"

"Rất xa."

"Ồ, vậy ông tới tới nơi này với mục đích gì?"

Viện trưởng Hách không cảm nhận được đối phương lợi hại đến mức nào, hay nói cách khác, chính là không cảm nhận được, A Đại là người am hiểu việc truyền giáo nhất dưới trướng Tiểu Như Lai, tuy rằng thực lực hơi yếu, nhưng đến nơi này, vẫn rất mạnh, Hách Nhân không cảm nhận được hơi thở trên người đối phương, là chuyện rất bình thường.

A Đại chắp hai tay, hơi cúi đầu nói: "Bần tăng đến từ nơi xa, là muốn truyền bá phật lý, hi vọng thế nhân có thể hiểu được sự vĩ đại của ngã Phật, muốn mượn nơi này của thí chủ, truyền bá Phật pháp."

Viện trưởng Hách nghĩ, người này có chút thú vị, muốn mượn địa bàn này của ông ta để truyền bá Phật pháp, đây là chuyện ông ta chưa thấy bao giờ, nhưng có một điều khiến ông ta không hiểu nổi chính là, có phải vị hòa thượng này không biết mấy chữ ở cổng à?

Truyền bá cũng phải tìm một nơi tốt chứ.

Sao ông lại nghĩ đến bệnh viện tâm thần truyền bá, rất muốn kiểm tra kỹ một chút cho người này, xem xem đầu óc có bình thường hay không, nếu không bình thường, vậy thì có thể xếp cho ông ta một gian phòng bệnh.

"Đại sư, tâm nguyện của ông thật vĩ đại đó." Viện trưởng Hách khen ngợi.

A Đại nói: "Những việc mà bần tăng làm không tính là gì, chỉ hy vọng thế nhân có thể hiểu được tấm lòng từ bi và sự quan tâm của ngã Phật."

Viện trưởng Hách gật đầu nói: "Đại sư ôm tấm lòng từ bi, thương hại thế nhân, một trái tim như vậy, tôi cực kỳ bội phục."

"Nào có, nào có đâu." A Đại cảm giác tất cả đều vô cùng thuận lợi, Tiểu Như Lai nói với ông ta, Đạo Phật bên kia bị đứt đoạn, nếu truyền bá sẽ gặp chút trở ngại, nhưng đến bây giờ, ông ta cũng không thấy có vấn đề gì.

Nhưng vào lúc này.

Viện trưởng Hách nhìn vòng tay bằng vàng trên cổ tay A Đại, tò mò hỏi:

"Đại sư, vòng của ông là vàng thật hả, thực ra đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy vàng thật, thực ra tôi cũng giống với đại sư, đều là người có tâm địa thiện lương, nuôi một đám người ở đây, ăn uống cũng dần thành vấn đề rồi."

"Aizz..."

Nói xong lời này, thì lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn.

A Đại nhìn thoáng qua đối phương, lại nhìn thoáng qua vòng tay.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Người này muốn nó.

"Bần tăng nguyện ca tụng nghĩa cử tốt đẹp của thí chủ, vòng tay bằng vàng này chỉ là vật ngoài thân, xin thí chủ hãy nhận lấy."

A Đại tháo chiếc vòng tay ra, đưa cho viện trưởng Hách.

Đối với ông ta, nếu có thể sử dụng vật ấy thu mua đối phương, tất cả đều đáng giá, truyền giáo mới là chuyện quan trọng nhất.

"Hành động này của đại sư khiến người ta bội phục."

Viện trưởng Hách nói mấy lời khách sáo nhưng động tác tay lại không ngừng, trực tiếp tiếp nhận vòng tay bằng vàng đó, má ơi, nặng quá đi, thoạt nhìn, không thấy nặng như vậy, lúc chạm tay vào, mới phát hiện là vô cùng nặng.

Cái khác không dám nói.

Cái vòng này chắc chắn phải mấy chục vạn.

Không... Nhìn chế tác và hoa văn này, còn có cảm giác khi sờ vào, có thể cảm nhận được lịch sử tồn tại, có giá trị cực cao, không thể dùng giá trị quan thông thường để đo lượng, phải tham khảo cả giá trị lịch sử và văn hóa.

Đúng là vụ mua bán không lỗ.

"Đại sư, tôi đưa ông đi xem người ở chỗ tôi, làm quen hoàn cảnh một chút, tránh cho lúc đó không ai biết ông, dẫn đến một số hiểu lầm không quan trọng sẽ không tốt lắm."

Sau khi viện trưởng Hách thu lễ xong thì cực kỳ nhiệt tình, liếc mắt một cái có thể nhìn ra đã khác hẳn so với lúc trước.

"Làm phiền thí chủ rồi." A Đại mỉm cười nói.

A Đại cảm thấy bản thân đã buôn bán có lời, chỉ là đối với viện trưởng Hách, có lẽ ông cảm thấy bản thân kiếm được lời, nhưng Hách Nhân tôi vĩnh viễn không chịu thiệt.

Viện trưởng Hách đưa ông ta đi đến chỗ phòng bệnh, lấy điện thoại ra làm như không có việc gì, lặng lẽ mở nhóm chat tiền lương ra.

【Nhóm Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cứu thế (126)】

Ông ta soạn nội dung tin nhắn, nghĩ đến một việc, nhóm này có rất ít người rep, nếu trực tiếp nhắn trong này, chỉ sợ không vài người sẽ không đọc.

Nhưng ông ta có cách.

Chỉ là khi ông ta nghĩ đến cách này thì cực kỳ đau lòng, cảm giác như bị cắt thịt vậy.

Aizz!

Không nỡ bỏ mấy đứa trẻ.

Cõi lòng tràn đầy không nỡ phát lì xì.

Một bao một trăm tệ.

Nhấn gửi đi.

Ngay lập tức trong nhóm nhộn nhịp hẳn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận