Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1222: Sợ cái gì, không phải có tôi đây sao (3)

Sợ cái gì, không phải có tôi đây sao (3)

Đối với bất kỳ người nào đến núi Trường Bạch để thám hiểm mà nói, tình huống trước mặt này thật là không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù anh không tôn trọng bọn tôi.

Thì cũng phải tôn trọng núi Trường Bạch chứ.

Dáng vẻ thảnh thơi của mấy người sẽ làm ảnh hưởng đến những người không quen thuộc nơi này, có lẽ bọn họ cũng sẽ cho rằng nơi này rất an toàn, nên sẽ buông lỏng cảnh giác.

Liên tục bước đi.

Bọn họ xuyên qua rừng cây xanh tươi. Không khí nơi này rất tốt, cây cối đều là trăm năm đến nghìn năm, cao lớn hùng vĩ ngất trời, vô cùng chấn động.

Nhưng dần dần.

Bọn họ không ngừng đi sâu vào.

Dần dần có sương mù bao phủ xung quanh.

“Đợi đã.” Độc Nhãn Nam phát hiện tình hình có chút không đúng. Nếu nói có sương mù là chuyện rất bình thường, nhưng đột nhiên lại có sương mù bao phủ thì rất có vấn đề.

Đại sư Vĩnh Tín trầm trọng nói: “Có yêu quái xuất hiện.”

Lâm Đạo Minh và Lưu Hải Thiềm đều rất cảnh giác.

Cụ bà Y gia trốn ra sau lưng mấy ông anh. Khám bệnh thì được, đánh nhau thì không phải sở trường của bà. Những chuyện này nên giao cho mấy ông già xử lý, chứ không phải để cho bà già có tuổi, yếu đuối như bà tới xử lý được.

Đoàn người cực kỳ cảnh giác.

Tâm sự ngổn ngang trăm mối.

Bọn họ đều là tay đánh nhau lão luyện, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú. Gặp phải tình huống này, tự nhiên đều sẽ quan sát tình hình xung quanh, hơi có vấn đề là có thể phản ứng lại.

Chỉ cần yêu quái dám ló ra, chắc chắn sẽ đập cho một gậy cảnh cáo.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Không sao, đi sau lưng tôi là được.”

Theo sự cảnh giác của bọn họ, bầu không khí dần dần nặng nề hơn. Đoàn du lịch ngắm cảnh đang êm đẹp trực tiếp biến thành đoàn thám hiểm khu kinh dị.

Khi Lâm Phàm nói ra lời này.

Tựa như một lời nói chí lý, trực tiếp vang lên trong đầu bọn họ.

“Đúng vậy…”

Độc Nhãn Nam vỗ đầu. Trách tôi, trách tôi, sự chuyên nghiệp có vấn đề, gặp phải nguy hiểm đều tỏ ra căng thẳng, thế mà quên mất Lâm Phàm. Gặp phải nguy hiểm thì sợ gì chứ.

Cũng không xem thử ai đang ở bên cạnh.

Chỉ với những nguy hiểm đó, e là không đủ nhìn.

Sự tỉnh ngộ nhanh chóng của ông ta, đã gián tiếp ảnh hưởng đến Lâm Đạo Minh và những người khác.

Có gì phải căng thẳng.

Nguy hiểm?

Thứ đó không tồn tại.

Những thứ nguy hiểm hơn đều thấy qua rồi, còn đi sợ cái thứ phải làm một đoạn nhạc dạo trước, ngay cả bộ mặt thật cũng không dám lộ ra này sao?

Rõ ràng là nghĩ nhiều quá rồi.

Góc tối ở phía xa.

Có một con Thiên Túc Trùng, cũng chính là con Ngô Công tiến hóa đang bò. Đó chính là Ngô Công được đám Mục Hạo thả ra, là hung vật bị trấn áp dưới Tháp Xá Lợi.

Lúc trước Mục Hạo đã từng đại chiến với con Thiên Túc Trùng này.

Cuối cùng nó không địch lại nên chạy trốn.

Hung vật Ngô Công không đi đâu hết, nó vẫn luôn sống ở sâu trong núi Trường Bạch, tĩnh dưỡng trong một khoảng thời gian, sớm đã hồi phục lại, nó xem như là hung vật trong nhóm đầu tiên có được lợi ích từ việc địa thế hồi phục.

Thực lực đã mạnh hơn lúc trước.

Nếu như phải so sánh, e là Phổ Độ Từ Hàng của núi Phổ Đà cũng yếu hơn rất nhiều.

Giữa hai bên có sự chênh lệch nghiêng trời lệch đất.

Thiên Túc Ngô Công bò xung quanh, tốc độ rất nhanh, nhanh như tia chớp, lưu lại mùi vị đặc thù. Mục đích rất đơn giản, nơi này có vương giả xuất hiện, kẻ nào dám đến đây làm càn, hãy xem móng vuốt của ta có xé rách các ngươi ra không.

Đương nhiên…

Hiệu quả rất tốt.

Quả thật là có sức uy hiếp rất lớn.

Nhưng cũng có rất nhiều chuyện không hay xảy ra. Có vài Ngô Công cái muốn phát sinh quan hệ vượt quá tình bạn với nó, nó đã từ chối ngay tại chỗ, thuận tiện nuốt luôn những con Ngô Công cái đó rồi.

Tuy rằng nó không phải loài người.

Nhưng nó biết, con cái chỉ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của nó.

Còn về chuyện thế hệ sau gì đó, nó hoàn toàn không vội. Bị trấn áp lâu như vậy, ra ngoài vẫn là thiếu niên, thiếu niên thì nên làm những chuyện của thiếu niên, đợi khi nào chơi chán rồi, thì tìm một Ngô Công cái cưới.

“Hửm?”

Rất kỳ quái.

Bình thường khi gặp phải tình huống này, con mồi đều sẽ vì sự xuất hiện của sương mù mà lộ vẻ rất hoảng loạn, tựa như mấy con gà bị nhốt trong lồng, bất an chạy loạn.

Chuyện nó thích nhất là ẩn náu trong bóng tối, từ từ nhìn con mồi vì lo lắng mà tỏ ra sợ hãi, mùi vì lúc đó là thơm nhất.

Nhưng hiện tại…

Vậy mà còn có tiếng cười đáng chết.

Thật đúng là không xem nó ra gì.

Độc Nhãn Nam nhìn xung quanh. Sương mù dày đặc khiến cho lòng người cảm thấy không xong. Đồng thời hiểu rõ được rằng, với thực lực của bọn họ, đến nơi này quả thật có chút miễn cưỡng, cũng may là có Lâm Phàm.

Như tình huống hiện tại, bất kỳ người trẻ tuổi nào gặp được Lâm Phàm, cho dù là rất kiêu căng, thì cũng sẽ quỳ xuống gọi một tiếng…

Xin ba ba dẫn con theo.

“Lâm Phàm, đám sương mù này cản mất đường nhìn của tôi, tôi không thấy được xung quanh.” Tiểu Bảo chu miệng nói. Vốn đang chụp cảnh đẹp xung quanh, nhưng sau khi đám sương mù đáng chết này xuất hiện, cậu ta không chụp được gì hết.

“Không sao, tôi sẽ làm cho nó tan đi, đừng buồn.” Lâm Phàm rất thương Tiểu Bảo. Nếu như anh và Mộ Thanh có con, chắc là cũng sẽ đối xử với con mình giống như đối xử với Tiểu Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận