Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 735: Ông Trương chăm sóc người bị thương (2)

Ông Trương chăm sóc người bị thương (2)

“Sao thế?”

Lâm Phàm nói: “Có người đang nhìn tôi.”

“Ai?”

“Không biết.”

Ông Trương thấy rất lạ, nếu đã không biết thì sao lại biết có người đang nhìn mình, đây thực sự là chuyện vô cùng kỳ quái.

“Người đó nhìn tôi như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó cần tôi giúp đỡ, đi theo tôi.” Lâm Phàm suy đi nghĩ lại, thấy thực sự có khả năng này, suy cho cùng thì trách nhiệm của anh cũng là tuần tra thành phố này, giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Bầu trời.

“Tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như thế, rốt cuộc là đã rèn luyện như thế nào?”

“A, tổ chức có nhầm lẫn không thế?”

Anh ta cứ lẩm bẩm một mình, không có ý che đậy gì cả, hơn nữa, anh ta biết tổ chức không nhầm người, đó là mục tiêu mà tổ chức cần anh ta theo dõi.

Những người đã từng giám sát anh đều biến mất không dấu vết.

Anh ta biết những người đó chết hết rồi.

Hướng phát triển của hội Ám Ảnh dần thay đổi do sự xuất hiện của cường giả Tinh Không. Ý tưởng trước đây là dùng hội Ám Ảnh để tiêu diệt những bộ phận đặc biệt và trở thành tổ chức mạnh nhất của đất nước.

Nhưng bây giờ thì… Bầu trời rộng lớn như vậy, tầm nhìn phải xa một chút.

Chỉ có nhìn xa trông rộng, mới có thể đi xa hơn.

“Có tiếng bước chân.”

Hoàng Dương nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, cho rằng đó là cường giả anh ta đang theo dõi, đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, nếu số mệnh của đối phương không tốt, phát hiện ra anh ta, anh ta sẽ nổi giận mà dở thủ đoạn chém giết đối phương.

Muốn trách, chỉ có thể trách số mệnh anh không tốt.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Hoàng Dương trốn trong góc tối, thân là hội viên ưu tú, anh ta đủ năng lực để giải quyết bất kì chuyện gì phát sinh.

“Tới rồi.”

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt nghiêm nghị của Hoàng Dương lóe lên một tia sắc lạnh, bay vọt lên, một chân quét về phía mục tiêu với một lực rất lớn, nếu bị anh ta đá trúng thì hậu quả sẽ rất thê thảm, nhẹ thì cũng chấn thương não ngay tại chỗ, nếu nặng thì đầu sẽ nứt toạc ra, máu chảy rất kinh khủng, nếu không vận dụng công nghệ cao thì chắc chắn sẽ không thể nhận ra đối phương là ai.

“A!”

Anh ta gầm lên một tiếng, quét qua tám hướng.

“Quỳ xuống.”

Đi đến ngã rẽ thì Lâm Phàm phát hiện ra có người đang lao đến.

Anh không hề tránh né, ông Trương ở phía sau cũng không bị đá trúng, lo lắng lực lướt qua có chút lớn, sợ làm đối phương bị thương nên cách tốt nhất là không quan tâm, cứ để đối phương tùy tiện lướt qua anh.

Bịch!

m thanh nặng nề truyền đến.

A!

Sau đó, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Dương, anh ta rơi xuống đất, không thể đứng thẳng lên được, tay ôm lấy đùi, cảm giác đau thấu tâm can, gãy rồi, gãy thật rồi, đau, đau quá.

Hoàng Dương tỏ vẻ kinh hãi khi thấy người trước mặt.

Có nhầm hay không đây.

Theo lý thuyết, anh ta là người đánh lén, thì đầu của đối phương nhất định sẽ bị đá cho nứt toạc ra, chỉ là anh ta thực sự không ngờ tới chân mình lại bị gãy.

“Anh không sao chứ?” Lâm Phàm quan tâm hỏi.

Anh thực sự không ngờ anh ta lại thành ra như vậy, nhưng anh có thể cam đoan rằng anh không hề động thủ, đều là đối phương chủ động, việc này không liên quan gì đến anh.

Hoàng Dương toát mồ hôi lạnh, tình hình chỗ gãy có vẻ nghiêm trọng, nhiều thì không nói nhưng ít nhất cũng phải gãy thành ba đoạn.

“Không sao, tôi không sao.”

Hoàng Dương vội xua tay, cúi đầu, không nói gì, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, bây giờ anh ta có thể cảm nhận được đối phương thực sự đáng sợ, má ơi, quá đáng sợ.

Còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng.

Lâm Phàm nhìn đối phương khập khiễng lết khỏi đó, vội vàng đuổi theo, bắt lấy cánh tay của đối phương.

Trong lòng Hoàng Dương run lên.

Không được.

Xảy ra chuyện rồi.

Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra vấn đề của anh ta, biết được lai lịch không rõ ràng của anh ta rồi, nhưng với tình hình trước mắt, anh ta lấy đâu ra năng lực chống lại đối phương, đại não hoạt động mạnh mẽ, nghĩ đủ mọi cách.

Nhưng chẳng nghĩ ra cách nào cả.

Lâm Phàm nói: “Không được, tuy là không phải tôi đánh cậu, nhưng vì tôi mà chân cậu thành ra như vậy, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Tôi rất rành về bệnh viện Hoa Điền, bọn họ rất lợi hại, nhất định có thể giúp cậu.”

Lúc này, ông Trương đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng.

“Lâm Phàm, tôi có cảm giác là cậu quên mất tôi rồi.”

Ông Trương thân là cao thủ châm cứu, bất kì trường hợp nào cũng chắc chắn thành công.

Vừa nãy, ông ta nhìn thấy tình hình của đối phương.

Ừm…

Hơi có vấn đề.

Nhưng tình huống có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Xem ra cơ hội ra tay của tôi đến rồi, chăm sóc người bị thương chính là trách nhiệm của tôi đây.

“Tôi là người qua đường.”

“Tôi là một người dân thành phố bình thường, tôi đang đứng trên ban công.”

Hoàng Dương vô cùng kích động, anh ta từ phía xa quan sát đối phương lại bị đối phương phát hiện quả thực là chuyện vô cùng kỳ quái, chưa kể còn chủ động ra chân, cuối cùng lại tự làm mình gãy chân.

Lâm Phàm nói: “Tôi biết.”

Anh có thể hiểu tại sao đối phương lại căng thẳng như vậy, dù sao thì chân anh ta cũng đã bị gãy, cảm giác đau đớn này chắc chắn không ai có thể chịu được.

Đối với Lâm Phàm, anh cảm thấy rằng chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.

Đầu tiên, tâm trạng của Hoàng Dương có chút không ổn định, anh ta cho rằng anh và ông Trương là kẻ xấu, cuối cùng lại tự làm tổn thương thân thể mình vì vậy nên rất sợ hãi.

Anh cần phải xóa bỏ hiểu lầm này.

“Tôi và người bạn tốt của tôi không phải là kẻ xấu.” Lâm Phàm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận