Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 484: Các cậu có thể đừng quá trớn như vậy hay không? (2)

Bởi vì ông ta tự cảm nhận được nó, nên mặc kệ nói như thế nào, ông ta vẫn cho rằng mình sẽ không thua trước Tà Vật Cá Mập này.

"Cái gì?"

Đại sư Vĩnh Tín kinh ngạc hô lên.

Tà Vật Cá Mập xuất hiện trước mặt đại sư Vĩnh Tín, năm ngón tay mở ra, bao trùm lên mặt ông ta, hung hăng bắt lấy, sau đó mạnh mẽ hất ra nơi xa. Tiếng ầm ầm vang lên, đụng gãy đại thụ, đột nhiên kinh động như thế, làm cho đại sư Vĩnh Tín cảm giác được một sự không ổn.

"Hay, thí chủ Tà Vật gặp nước mạnh lên, đúng là kinh người." Khóe miệng đại sư Vĩnh Tín tràn ra máu tươi, trên mặt lộ ra tươi cười, che giấu tình huống xấu hổ lúc này của bản thân.

Trong lòng thì không ngừng hoang mang.

Gặp quỷ rồi, tình huống của Tà Vật Cá Mập này sao có thể quỷ dị như vậy?

Thành viên bộ phận đặc biệt vây xem thảo luận.

"Không ổn, hình như đại sư Vĩnh Tín sắp chống đỡ không nổi rồi."

"Tình huống của Tà Vật Cá Mập này rất quái dị, gặp nước mạnh lên, mới vừa rồi đại sư Vĩnh Tín còn đang chiếm một chút ưu thế, bây giờ hoàn toàn không có rồi."

"Núi Thái Sơn thật kinh khủng, chúng ta còn chưa tới nơi bị sụt lún, vậy mà đã gặp phải loại Tà Vật lợi hại này, nếu như đến nơi sâu tận cùng bên trong kia, vậy chẳng phải Tà Vật..."

Không dám tưởng tượng.

Núi Thái Sơn bị sụp một hố sâu lâu như vậy, bộ phận đặc biệt rất muốn biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nhưng ai cũng biết tình huống này không phải cứ muốn đi là có thể đi.

Còn phải xem Tà Vật có cho anh đi hay không.

Đại sư Vĩnh Tín là một trong những cường giả đỉnh nhất của thành phố Duyên Hải, những Tà Vật khó địch nổi cũng đều đã gặp, không lẽ phải cần nhiều người mới có thể quét sạch chỗ này?

Cảm giác độ khó rất cao.

Cơ bản là không có khả năng.

Ý chí của đại sư Vĩnh Tín bị kích thích, một loại cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp xuất ra đòn chí mạng quấn lấy Tà Vật Cá Mập chiến đấu cùng một chỗ, mỗi một lần va chạm đều phát sinh ra dư âm chiến đấu kịch liệt.

"Bàn Nhược Thần Chưởng."

Nắm được cơ hội, đại sư Vĩnh Tín xuất ra một chưởng đánh vào phần bụng của Tà Vật Cá Mập, lực xuyên thấu của một chưởng này rất mạnh, có thể đánh vỡ các cơ quan trong cơ thể đối phương. Cho dù là Tà Vật có năng lực thì thế nào, một khi cơ quan trong cơ thể bị đánh vỡ, chẳng lẽ còn có thể vui vẻ nhảy nhót?

Ầm ầm!

Chưởng của đại sư Vĩnh Tín đã đánh trúng, ông ta nở nụ cười, thế nhưng Tà Vật lui về sau mấy bước, lại vẫn đứng lại một cách vững vàng.

Không thể!

Xấu hổ.

Đại sư Vĩnh Tín cảm thấy không lành, tính huống bây giờ không giống với trong suy nghĩ của ông ta, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện Tà Vật Cá Mập dùng ánh mắt coi thường nhìn chằm chằm ông ta.

Bịch!

Một bàn tay của Tà Vật Cá Mập đánh tới.

"Xem tao đây!"

Đại sư Vĩnh Tín nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn giống như muốn cứng rắn chống đỡ nhưng thân thể lại quỷ mị chuyển động, hai tay kề sát thân thể Tà Vật Cá Mập. Bang bang, một chưởng rồi lại một chưởng rơi xuống, mỗi một chưởng đều ẩn chứa sức lực kinh người.

Phật gia Thập Bát Thủ.

Cùng với Du Long Bát Quái Chưởng của Đạo gia có hiệu quả tuyệt diệu như nhau.

Có điều đối với đại sư Vĩnh Tín mà nói, Du Long Bát Quái Chưởng cũng không thể hơn được chiêu thức này. Võ công thiên hạ từ Thiếu Lâm mà ra, võ học Phật gia là đệ nhất thế gian, những cái khác đều là tham khảo.

Lấy thân mình làm khiên thịt, đây là lần đầu tiên, đại sư Vĩnh Tín thi triển thân pháp linh hoạt như thế.

Lúc trước muốn kiên cường chống đỡ là vì muốn bày ra tư thế oai phong, kiên cường chống đỡ mãi mãi là phương thức bá đạo nhất, hiệu quả thị giác cũng mạnh nhất.

"Thí chủ Tà Vật Cá Mập, lão nạp vẫn còn sức xuất ra được chiêu thức Phật gia Thập Bát Thủ đấy."

Đại sư Vĩnh Tín mỉm cười.

Nhìn như rất tự tin.

Thực ra trong lòng ông ta lại hơi hoảng sợ, năng lực của Tà Vật Cá Mập được tăng cường, biến hóa cực lớn so với lúc trước.

Lúc này.

Ông ta không ngừng né tránh công kích của Tà Vật Cá Mập, tuy rằng mỗi một bàn tay của Tà Vật Cá Mập đều không rơi xuống trên người đại sư Vĩnh Tín, nhưng chưởng xuất ra từ bàn tay lại vô cùng sắc bén, tựa như lưỡi dao, cắt mặt rất đau.

Lạch cạch!

Ngay lúc đại sư Vĩnh Tín tránh né, một bàn tay Tà Vật Cá Mập đánh tới, trực tiếp bắt lấy mặt của đại sư Vĩnh Tín, sau đó chỉ thấy Tà Vật Cá Mập bước ra một bước, mạnh mẽ hất văng ông ta về phía đại thụ.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Đai thụ đứt gãy.

Đại sư Vĩnh Tín phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt biến thành vô cùng kinh hãi, hiển nhiên không nghĩ tới thực lực của đối phương lại mạnh mẽ đến trình độ này.

"Con lừa trọc ngu xuẩn, đi chết đi cho tao."

Cánh tay Tà Vật Cá Mập hướng về sau, nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị nện một quyền hung bạo lên đầu đại sư Vĩnh Tín.

Sắc mặt đại sư Vĩnh Tín bình tĩnh.

Cho dù một quyền này nện lên đầu ông ta cũng sẽ không xảy ra tình huống đầu ông ta bị vỡ tung, cùng lắm là chấn động não mà thôi.

Bây giờ ông ta bình tĩnh như vậy.

Là bởi vì còn đường lui.

Đường lui này chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ta, sau đó chỉ thấy đại sư Vĩnh Tín hét lớn lên:

"Lâm Phàm, cứu tôi."

Giọng nói kêu cứu vô cùng vang dội.

Sức lực rất lớn.

Một chút cũng nhìn không ra đây là bộ dạng vừa mới bị Tà Vật Cá Mập đánh một trận.

"Con lừa trọc ngu xuẩn, ai cũng không cứu được mày."

Tà Vật Cá Mập rống giận.

Nó vung ra một quyền, gân xanh trên cánh tay thô kệch nổi lên dữ tợn, uy lực mạnh mẽ kinh người.

Lạch cạch!

"Đừng như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận