Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 551: Chết tiệt! Họ giở trò bịp bợm đúng không

"Đội trưởng, anh làm sao vậy?"

"Kỳ lạ, làm sao mà đầu tôi bị nứt rồi."

"Trên mặt đất làm sao có nhiều viên đạn như vậy?"

Mọi người tỉnh dậy thì phát hiện có điều gì đó không ổn, có người bàn tay sưng đỏ, có người lại có vết rách trên trán, như thể vừa bị hành hạ vậy.

Đội trưởng nói: "Mọi người đều không sao chứ?"

Anh ta vẫn có chút gì đó không dám tin.

Thậm chí còn đang nghĩ, chúng ta có phải còn chìm trong ảo giác của hung linh Mộng Ma hay không.

"Đội trưởng, chúng tôi không sao."

"Có cảm giác như đội trưởng muốn chúng ta có chuyện vậy."

"Nhưng đầu của tôi bị sao vậy, đau quá. "

"Cậu đau đầu, tôi thì đau tay."

"Hung linh ư, chúng ta còn ở trong phòng, hung linh nhất định vẫn còn tồn tại."

Nhưng rất nhanh.

Ai đó đã thốt lên: "Hung linh biến mất, không thấy nữa rồi."

Vẫn có bản lĩnh của Mao Sơn bắt quỷ, nhìn bàn quay trong tay không động đậy cho thấy hung linh đã biến mất, hơn nữa điểm mấu chốt nhất chính là khung cảnh u ám ban đầu có phần khác lạ, rất ấm áp, có sinh khí.

Mọi người đều cảm nhận được tình hình xung quanh.

Quả nhiên phát hiện ra có chút khác biệt.

Lâm phàm nói: "Nó thực sự đã biến mất."

Đầu trọc vỗ vỗ vai Lâm Phàm nói: "Anh được đấy, trên người chúng tôi đều có thương tích, nhưng riêng anh lại không có vấn đề gì, cũng có vận khí đấy."

Lâm Phàm mỉm cười.

Anh không muốn nói nhiều.

Đối với anh mà nói, tên vừa rồi thật sự rất đáng ghét và thái độ không thân thiện cho lắm, đã nói với anh ta rồi, nên để ý thái độ của bản thân, nhưng anh ta lại cứ bộp chộp như vậy.

“Đội trưởng, có một vũng nước dính đầy bọt nước.” Một thành viên kiểm tra tình hình xung quanh và phát hiện chỗ ngồi bị dính các vật dính.

Đội trưởng nhìn vết nước, trầm giọng nói: "Hung linh đã chết rồi, một số hung linh trước đây khi chết sẽ trở thành một vũng nước, thu thập rồi mang trở về phòng thí nghiệm."

"Vâng."

Các thành viên đang rất bận rộn.

Họ muốn biết Mộng Ma rốt cuộc đã chết như thế nào.

Nhưng rõ ràng đã trở thành một ẩn số.

Ngày hôm đó.

Thông báo chính thức.

[Hung linh Mộng Ma ở tiểu khu XX của thành phố H đã bị tiêu diệt.]

"666... Tốc độ thật."

"Oa, cuối cùng thì tôi cũng có thể chuyển nhà rồi."

"Quái thật! Bạn ở lầu trên thật lợi hại, còn có thể chạy ra từ địa bàn hung linh, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ bán nhà rời đi."

"Này, một căn nhà có hung linh, muốn bán cũng không ai mua đâu."

"Đúng thật."

Bộ phận hành động.

Cố vấn Dương nói: "Đội trưởng, chuyện này rất kỳ lạ, tôi vừa mới kiểm tra, hung linh Mộng Ma đã bị chết bởi nhiệt độ cực nóng thiêu đốt, nhưng tôi thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điều gì có thể giết chết Mộng Ma."

"Hung linh tuy rằng sợ bom phát sáng, nhưng cùng lắm chỉ là khiến hung linh có chút khó chịu, tuyệt đối không thể có chuyện này được."

Đội trưởng Chu nói: "Theo quan điểm của cậu, thứ gì sẽ tiêu diệt được hung linh?"

“Ừm… Tam muội chân hỏa.” Cố vấn Dương trầm giọng nói.

Sau đó, Cố vấn Dương đỏ mặt, thậm chí còn không tin những gì mình nói, thậm chí còn nói to, nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

Tam muội chân hỏa cái khỉ gì.

Chu Cường nhìn Cố vấn Dương một cách quái dị.

Trong đầu toàn những dấu chấm hỏi.

Có vẻ như đang muốn nói, đang trêu tôi ư.

Lâm Phàm ở trong nhà.

“Trông họ giống hệt nhau.” Lâm Phàm soi gương, sờ vào khuôn mặt của mình, cảm giác thật kỳ diệu, anh chưa bao giờ thấy ai lại giống mình đến thế.

Ngày hôm sau.

Chuông báo động vang lên.

“Lâm Phàm mau dậy đi, có chuyện rồi.” Tên đầu trọc đánh thức Lâm Phàm, họ sống trong cùng ký túc xá, khi Lâm Phàm mở mắt ra thì thấy tên đầu trọc đang kinh hãi nhìn điện thoại.

Lâm Phàm nói: "Sao vậy?"

Tên đầu trọc nói: "Anh xem tin tức đi, ở trường cao trung Xuân Minh, trong một đêm sáu học sinh đã bị thiêu chết trong ký túc xá, có một hung linh xuất hiện, hơn nữa lần này rất kỳ dị, sáu học sinh chết đúng là đã bị thiêu chết, nhưng những vật xung quanh vẫn còn nguyên vẹn. "

"Anh nói xem có phải rất đáng sợ không?"

Những bức ảnh trong bản tin thực sự rất đáng sợ.

Khiến người xem không khỏi rùng mình.

Ngũ quan biến dạng, lòng bàn tay hiện lên giống chân gà.

Dường như trước khi chết đã phải chịu đựng dày vò rất nhiều.

“Ừm, thật kinh khủng.” Lâm Phàm dửng dưng nói.

Tên đầu trọc nghi ngờ nhìn Lâm Phàm: "Tôi cảm thấy gần đây anh rất kỳ quái."

“Có ư?” Lâm Phàm chớp mắt.

Đó là bởi vì tên đầu trọc đã quá quen thuộc với anh, phát hiện ra có chỗ không đúng lắm, nhưng anh cảm thấy bản thân mình chính là Lâm Phàm, vì trông giống hệt anh.

Tên đầu trọc lắc đầu.

Dù sao cũng cảm thấy kỳ kỳ.

Trường cao trung Xuân Minh.

Xung quanh kéo sợi dây phong tỏa.

Nhiều người dân đứng ở bên ngoài dây phong tỏa và theo dõi, họ vô cùng cảm thông với những gì đã xảy ra trong ký túc xá nam của trường cao trung Xuân Minh, đồng thời họ cũng rất sợ hãi.

"Không ngờ nơi tôi học lại xuất hiện quỷ dị như vậy."

"Những đứa trẻ đó thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã chết như thế này."

"Đất nước của chúng ta còn đỡ hơn rồi, tôi nghe một số bạn bè của tôi ở nước ngoài nói tình hình ở đó thậm chí còn tồi tệ hơn, với hàng trăm nghìn người chết và bị thương mỗi ngày, thượng đế của họ, chúa Giêsu, không thể đối phó với những quỷ dị đó."

"Vậy, bạn của bạn không trở lại sao?"

"Haha, trước đây không phải nước chúng ta đã ra thông báo kêu gọi về nước sao, nhưng mà anh ấy nói ở nước ngoài an toàn, dù sao cũng là nước đứng đầu về quân sự, tuyệt đối an toàn, không ngờ rằng, bây giờ ngay cả khi anh ấy muốn về, cũng đã quá muộn, chúng ta đã phong tỏa, hạn chế bất cứ ai ra vào."

"Vậy anh ấy thật thảm."

"Ai nói không phải chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận