Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 701: Hổ đại gia: Tôi muốn hợp tác với các người (2)

Hổ đại gia: Tôi muốn hợp tác với các người (2)

Lâm Phàm hỏi, "Chúng ta không phải đã tới đây rồi sao, còn tới đây làm gì, thật ra nếu đi chơi, thì chúng ta có thể đổi nơi khác."

"Chúng ta không phải đến chơi."

Độc Nhãn Nam luôn cảm thấy giải thích với Lâm Phàm là một chuyện rất mệt mỏi, chỉ cần người có cái đầu bình thường một chút cũng biết, chuyện đã xảy ra ở núi Trường Bạch này nguy hiểm tới mức nào, chúng ta tới đây làm chuyện lớn, không phải khách du lịch.

Nhưng ông ta cũng không nói.

Ông ta biết Lâm Phàm là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Phương thức trao đổi bình thường không có vấn đề gì, liên quan đến chủ đề thâm sâu hơn thì chính là đàn gảy tai trâu.

Lâm Phàm cười nói, "Tiểu Bảo thích nơi này, tôi dẫn cậu ấy đến đây chính để chơi, Tiểu Bảo học ở trường đã rất vất vả rồi, khó khăn lắm mới được nghỉ, đương nhiên phải cho Tiểu Bảo chơi vui vẻ rồi."

"Oa, tôi biết anh tốt nhất mà." Tiểu Bảo ôm chầm lấy đùi của Lâm Phàm, vui vẻ kêu lên, tiếp đó còn hơi ngẩng đầu, lè lưỡi nhìn Độc Nhãn Nam, chỉ có ông hư nhất.

Độc Nhãn Nam rất bất đắc dĩ, chỉ có cậu ta học mệt như vậy, e là ở trường cũng là tiểu ma vương hỗn thế ấy. Trước kia trong đêm tối cô đơn, ông ta còn từng nghĩ nếu ông ta có con thật tốt, nhưng từ sau khi tiếp xúc với Tiểu Bảo, ông ta liền từ bỏ suy nghĩ này, nếu con của ông ta cũng có đức hạnh giống như Tiểu Bảo, ông ta sợ là không chết trog tay Tà Vật hoặc là cường giả Tinh Không, mà sẽ bị chính đứa con của mình làm cho xuất huyết não.

Nếu không có Tiểu Bảo gia nhập, hành trình bọn họ đến núi Trường Bạch rất khổ sở.

Đãi ngộ gì cũng không có, giống như không mang theo bất cứ công cụ nào, chỉ như vậy mà vào trong rừng già núi sâu nghỉ phép, những ngày tháng trôi qua đều sẽ không phải là thứ mà con người có thể sống được.

Nhưng hiện giờ đã khác rồi.

Tiểu Bảo rất hưởng thụ, hơn nữa đối với Tiểu Bảo mà nói, nhân vật quan trọng nhất nơi đây chính là Lâm Phàm, bất kể đi đâu cũng đều phải chuẩn bị đầy đủ.

Ăn, mặc, ở, đi lại đều theo tiêu chuẩn cao.

Trừ vệ sĩ ra còn có đầu bếp, chuyên viên mát xa... chuẩn bị rất đầy đủ.

Ban đêm.

Những người mà Tiểu Bảo dẫn tới cùng đang chuẩn bị cơm chiều, vì điều kiện không cho phép, đêm nay chỉ có thể ăn lẩu hải sản, Độc Nhãn Nam căm thù hành vi này đến tận xương tủy, mấy người rốt cuộc có hiểu rõ bản thân đang ở nơi nào, đang cần phải làm chuyện gì hay không hả.

Các người làm như vậy không chỉ làm nhục núi Trường Bạch, mà còn làm nhục cường giả Tinh Không nữa.

Chỉ là có cái ăn dựa vào cái gì mà phải không để ý tới, Độc Nhãn Nam có sự yêu thích đối với hải sản, chỉ là Tiểu Bảo rõ ràng biết được suy nghĩ của Độc Nhãn Nam, chỉ cần có món hải sản vừa được làm xong đều chia sẻ với Lâm Phàm trước tiên, Độc Nhãn Nam chỉ có thể ăn thứ còn lại.

Loại đãi ngộ khác biệt này khiến Độc Nhãn Nam có chút bất đắc dĩ, rất hiện thực.

"Tiểu Bảo, tuy số lần tôi và cậu gặp nhau không nhiều, không tôi đối với cậu không tồi mà, cậu có phải hiểu lầm gì tôi hay không, cậu đừng thấy mặt tôi hung ác thế này, thật ra tôi rất lương thiện đấy." Độc Nhãn Nam dứt lời, lộ ra nụ cười tươi miễn cưỡng, đi thì cũng đã đi rồi, nhìn thấy phẩm vị cuộc sống của mấy người Lâm Phàm thật tốt, ông ta cũng không thể bị đối xử bất công được, cho nên nói mấy lời hay ho dỗ Tiểu Bảo, như vậy còn không phải chuyện rất đơn giản sao.

"Ồ..." Tiểu Bảo chỉ đáp lại một tiếng, đặt cả con tôm hùm tới trước mặt Lâm Phàm, "Món này ngon lắm, cho anh ăn đấy."

"Ăn cùng nhau đi." Lâm Phàm cười gắp thịt phần đuôi cho Tiểu Bảo.

Đối với Tiểu Bảo mà nói, Lâm Phàm giống như người bạn tốt của cậu ta, cũng như là người cha, cậu ta có thể cảm nhận được sự quan tâm từ phía Lâm Phàm, giống như loại tình thương của một người cha mà cậu ta bị thiếu.

Độc Nhãn Nam dùng ánh mắt trông mong nhìn theo, tiếp theo đó cúi đầu ăn bánh mì, uống canh hải sản còn thừa của bọn họ.

Sự chênh lệch giữa người với người thật sự có hơi lớn.

Ngẫm lại cảm thấy rất khó chịu.

Ngày mười ba tháng bảy!

Sáng sớm.

Lâm Phàm đã tỉnh, xoa hai mắt, ngửi thấy được mùi hương bên ngoài, tiếp theo đó vỗ nhẹ Tiểu Bảo và ông Trương, gọi bọn họ dậy ra ngoài ăn cơm.

Khi bước ra ngoài, Độc Nhãn Nam đã sớm ngồi ở đó.

Vệ sĩ đích thân trông coi.

Thiếu gia chưa tỉnh, không được dùng cơm.

Độc Nhãn Nam bình tĩnh nói, "Mọi người muộn quá, chỉ chờ ba người thôi đấy."

Ông ta đã khắc sâu cảm nhận sự chênh lệch đó lớn đến mức nào, đừng thấy ông ta là thủ lĩnh của bộ phận đặc biệt là có thể nhận được sự chiếu cố đặc biệt, đầu của mấy tay vệ sĩ này cũng chỉ giống như một cọng gân mà thôi.

Cho dù lực chú ý toàn thân mấy người đều đặt lên trên người thiếu gia của mấy người.

Nhưng ít ra cũng biết tôi là thủ lĩnh của bộ phận đặc biệt, địa vị khá cao, không cần các người quỳ liếm, chung quy vẫn nên khách khí chút đi chứ.

Khi dùng cơm, ông ta và Kim Hòa Lị cùng đi giám sát bộ phận giám sát.

Trong khoảng thời gian mấy người họ rời đi này, năng lượng dao động thể hiện phía núi Trường Bạch rất bình thường, hơn nữa thiên thạch giám sát được trong khoảng thời gian trước hẳn có liên quan tới cường giả Tinh Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận