Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 568: Thật kỳ lạ

Nước Phổ rất nguy hiểm.

Số người chết đã hơn mấy triệu người.

Anh ta đã không tin.

Nhưng bây giờ... Anh ta thật sự có ý muốn quay về.

Nhưng anh ta thật sự không thể quay về.

Trước đây đã có kêu gọi.

Nhưng anh ta không trở về, anh ta cảm thấy ở đây là an toàn nhất.

Ngày hôm sau.

Một mẩu tin tức xuất hiện.

‘Các thành phố trung tâm quan trọng của nước Phổ xuất hiện tà linh quỷ dị, có tên là Kẻ Ham Não.’

Hạng Dư thức dậy đi làm, mở máy và đọc tin tức.

"Hả? Đây không phải là nơi Ngô Khải ở sao?"

Cậu ta lộ ra vẻ lo lắng.

Suy nghĩ một lúc.

Dù thế nào.

Mọi người cũng từng là bạn học.

Cậu ta định gửi một tin nhắn riêng cho Ngô Khải.

Nhưng khi mở nhóm, cậu ta bất ngờ trước những tin nhắn trò chuyện trong nhóm.

Tất cả đều là tin nhắn do Ngô Khải gửi đến để cầu cứu.

“Cứu tôi!”

“Tôi rất sợ.”

“Những người xung quanh không hiểu sao đều bị nuốt mất đầu, bây giờ tôi vẫn không biết đó là gì.”

“Hu hu… Tôi muốn về nhà.”

“Các cậu cứu tôi với.”

Hạng Dư xem tất cả tin nhắn.

Cậu ta vô cùng lo lắng cho tình hình của Ngô Khải.

Phải làm sao bây giờ?

“Tổ trưởng Lâm, thật vất vả cho cậu, đã làm cậu bận rộn loại bỏ quỷ dị trong khoảng thời gian này. Thay mặt người dân cả nước, tôi cảm ơn sự giúp đỡ quên mình của cậu.”

Boss nhìn chàng trai đang mỉm cười trước mặt, thật lòng cảm kích.

Bởi vì sự xuất hiện của anh.

Cả nước đã dễ dàng đối phó với những thứ quỷ dị hơn rất nhiều.

Lâm Phàm uống cạn ly rượu và nói: "Không vất vả, tôi thích nhất là khung cảnh ở đây, phong cảnh thật sự rất đẹp, tôi rất thích."

Những người xung quanh không khỏi xúc động.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm đầy vẻ kính trọng.

Trước đây họ không cảm thấy như vậy.

Nhưng đến bây giờ, bọn họ thực sự khâm phục, dù là người sắt cũng không thể bay lượn với tần suất cao như vậy, hoàn toàn không tốn thời gian mà hai chân đã chạm đất.

Mà những gì Lâm Phàm nói bây giờ.

Nó giống như đang an ủi họ, hy vọng họ đừng suy nghĩ nhiều.

Thật là một người tốt.

Đất nước chúng ta có thể có một người như vậy.

Đó thật sự là niềm hạnh phúc của đất nước.

Lâm Phàm uống cạn ly rượu trắng và lắc lư chai rượu có dòng chữ đặc biệt, nói: "Tôi đặc biệt thích uống loại đồ uống này, trước đây tôi chưa từng uống thứ này, hương vị rất ngọt ngào."

Mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm.

Rồi nhìn sang chai rượu trên bàn.

Không phải là họ chưa bao giờ nhìn thấy một người có thể uống rượu, mà là họ chưa bao giờ nhìn thấy một người có thể uống nhiều như vậy.

Chỉ nói chuyện với nhau hơn mười phút.

Lâm Phàm đã uống hết tám chai rượu.

Nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.

Boss cười nói: "Nếu cậu thích uống, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu, cậu muốn uống bao nhiêu tùy thích, nhưng cần phải uống có chừng mực, uống nhiều rất dễ làm hại đến cơ thể."

Đối với họ, rượu trắng là rượu có nồng độ rất cao, nhưng nó chỉ là đồ uống trong miệng Lâm Phàm.

Nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.

“Cảm ơn.”

Lâm Phàm cảm ơn, chai đồ uống rất tinh xảo, vừa nhìn thôi đã biết nó là một thứ rất đắt tiền, lập tức làm cho người ta có chút ngượng ngùng khi uống nhiều như vậy.

Boss quan tâm hỏi: “Cậu còn có nhu cầu nào khác không?”

Là tổng chỉ huy là người lãnh đạo đối phó với những thứ quỷ dị, bây giờ gã coi Lâm Phàm như một bảo bối.

"Nhu cầu? Không có."

Lâm Phàm lắc đầu, anh cũng không cần cái gì.

Boss nhìn biểu hiện của Lâm Phàm, trầm ngâm, nói thật là gã muốn hỏi Lâm Phàm có cần một người bạn đời không, dù sao thì công việc vất vả như vậy thật sự làm người ta cảm thấy mệt mỏi.

Hơn nữa kìm chế nhu cầu của bản thân là một điều không tốt.

Chỉ cần Lâm Phàm tiết lộ một chút mong muốn đó.

Nhất định phải tìm mọi cách giúp anh giải quyết.

Dù là dạng phụ nữ như thế nào.

Đều có thể ghép đôi thành công.

Boss suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói ra sự thật.

“Bây giờ cậu còn độc thân, chi bằng để tôi tổ chức giới thiệu cho cậu một người vợ?”

Là Boss, gã thật sự lo lắng cho Lâm Phàm.

Gã phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Đó là dường như Lâm Phàm không muốn bất kỳ nhu cầu gì, không có hứng thú với điều gì, chẳng hạn như vật chất và các phương diện khác, hay đối với quyền lực cũng vậy.

Anh có quyền lực rất lớn.

Có thể huy động tất cả các ban ngành trên địa bàn thành phố.

Nhưng đến bây giờ, anh vẫn chưa một lần huy động, thậm chí cũng không thông báo điều gì.

Mỗi lần đều đi đến nơi, tiêu diệt những thứ quỷ dị, sau đó rời khỏi và vội vã đến địa điểm tiếp theo, cứ như vậy lặp đi lặp.

“Tôi đã có vợ rồi.” Lâm Phàm nói.

Boss kinh ngạc nói: “Ở đâu, sao tôi chưa thấy qua.”

“Cô ấy không có ở đây.” Lâm Phàm nghĩ đến Mộ Thanh, trong lòng xuất hiện cảm giác mong nhớ.

Boss nhìn vẻ mặt của Lâm Phàm, cùng với những thông tin mà gã thu thập được, trong lòng gã biết rằng người vợ mà Lâm Phàm đang nói đến có lẽ đã bị quỷ dị giết chết.

“Đừng nói chuyện này nữa, nói cái khác đi.”

Lâm Phàm chắc chắn đã rất đau khổ vì chuyện này, vì vậy gã không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng gã lại cảm thấy có chút đau khổ.

Hơn nữa.

Gã phát hiện một vấn đề quan trọng.

Đó là Lâm Phàm vẫn luôn mỉm cười.

Boss tự mình suy nghĩ.

Trong nháy mắt xuất hiện những hình ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận