Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1318: Sáu năm sau! (2)

Sáu năm sau! (2)

Lâm Phàm cầm dây ngựa vẫy vẫy tay: "Tạm biệt mọi người."

"Thượng lộ bình an, sớm trở về."

Dân làng vẫy tay và nhìn họ đi xa.

"Trưởng làng, ông đã đưa cho cậu ấy toàn bộ số tiền của chúng ta chưa."

"Đưa rồi."

"Ông không rút lại đồng nào đấy chứ."

"Cái gì, cậu nghĩ trưởng làng là loại người gì chứ, là ai đã nói đứng ra đây cho tôi, xem ra là tôi không dạy dỗ các người thật tốt."

Xe ngựa đang đi trên những con đường quê, cảnh vật thôn dã xung quanh rất đẹp, khác xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ, Khả Lam lần đầu tiên rời nhà đi, có cảm giác không thể diễn tả được.

Khả Lam nhìn bóng lưng của bố mình.

Có vẻ lại già hơn rồi.

Đau lòng!

Dù đó không phải là bố ruột của mình.

Nhưng bố cô luôn đối xử rất tốt với cô, sẽ luôn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, hiện tại bố cô đang đưa cô đi học, đưa đến học viện tốt nhất Vương Đô, học phí cao lại càng thêm gánh nặng.

Cô muốn nói... Con không muốn đi học.

Con không muốn bố phải vất vả như vậy.

Nhưng cô biết.

Nếu cô nói như vậy.

Bố chắc chắn sẽ rất buồn.

Lâm Phàm thấy Khả Lam nhìn mình chằm chằm: "Làm sao vậy?"

Khả Lam nói: "Con nghe nói học phí của học viện Vương Đô rất đắt, gia đình chúng ta hoàn cảnh không tốt lắm, con..."

Không đợi Khả Lam nói xong, Lâm Phàm đã cười, nói: "Không sao đâu, mấy năm qua bố đã tiết kiệm được một số tiền, người trong làng cũng cho một ít, con mở hòm ra thì thấy có học phí của mình trong đó."

Khả Lam đã nhìn thấy chiếc hòm gỗ được đặt sang một bên.

Lúc đầu không chú ý đến.

Mở ra!

Nhìn thấy những đồng tiền vàng lấp lánh bên trong, Khả Lam mở to mắt, nước mắt chảy dài, nhưng hình ảnh trong đầu cô hiện lên cảnh làm ruộng sớm đi về muộn của bố cô, ngày thường vất vả kiếm tiền, không dám ăn, không dám mặc, đều tích góp để dành dụm cho cô.

Tích lũy từng đồng tiền một.

Là để dành cho cô khi lớn lên ra Vương Đô ăn học.

"Những món trang sức đó đều là quà tặng bố chuẩn bị cho con, năm nào tổ chức sinh nhật cho con, bố đều chuẩn bị trước, lúc đó con còn nhỏ, không thích hợp với con, bây giờ con đã lớn, chắc hắn sẽ rất hợp." Lâm Phàm nói.

Nhìn đồ trang sức trong hộp, nghe lời bố nói.

Nước mắt vừa ngừng lại chảy xuống.

"Bố ơi!"

Khả Lam đã ôm lấy lưng Lâm Phàm, áp mặt vào, khẽ nói nhỏ: "Cảm ơn bố, con sẽ không để bố thất vọng đâu."

"Sao thế?"

"Không có gì ạ."

Khả Lam vội lắc đầu không nói gì.

Nếu cô giáo yêu cầu cô viết một bài văn về người thân của cô, cô đã có thể tìm ra chủ đề.

Nếu Lâm Phàm biết Khả Lam nghĩ gì, anh chắc chắn sẽ an ủi cô.

Đừng nghĩ nhiều.

Nó không khó như con nghĩ.

Những đồng tiền vàng này đã kiếm được từ nhiều năm trước bằng cách bán một số ít binh khí thông thường được chế tạo theo ý muốn.

Đương nhiên!

Bao năm qua anh cũng cố gắng dành dụm một ít tiền cho cô, nhưng công việc làm ăn không được tốt nên cũng không để lại được, nhưng dựa vào việc bán vũ khí thì cũng đủ rồi.

Sau nửa tháng.

Chiếc xe ngựa lộc cộc cuối cùng cũng đến Vương Đô của Đế quốc Lan Nguyên.

Chuyến đi này rất an toàn.

Không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Khi chuẩn bị vào thành, binh lính ở cửa chặn đường: "Xuống xe, xe ngựa nơi khác không được vào thành, cần phải dừng ở đó."

Đây chính là Vương Đô.

Dân cư đông đúc.

Rất dễ gây ra ùn tắc giao thông nếu cứ tự ý đi xe ngựa vào, hơn nữa xe ngựa đậu bên ngoài đã có người đặc biệt canh gác, cần phải trả tiền, cũng là một trong những nguồn thu nhập tài chính của Vương Đô.

"Đây là Vương Đô, thật nguy nga."

Cô chưa bao giờ rời khỏi làng, kinh ngạc khi nhìn thấy một kiến trúc hùng vĩ như vậy, so với làng còn náo nhiệt hơn nhiều, người đông nghịt, thậm chí còn có rất nhiều chủng tộc khác.

Tộc Tinh Linh! Tộc Thú! Tộc Ải Nhân!

Trả tiền và đậu xe.

“Vào thành thôi, đi ăn cái gì trước, rồi tìm chỗ ở.” Lâm Phàm nói.

"Vâng!"

Lâm Phàm sống ở thành phố Duyên Hải lâu như vậy, đối với Vương Đô cũng không quá kinh ngạc, tuy nhiên phong cách kiến trúc cũng không tồi, lại có tính thưởng thức, ở hiện đại, nó thuộc về nam hài trong lịch sử.

Nơi này là Vương Đô của Đế quốc Lan Nguyên, có rất nhiều quyền quý, nhưng cũng may là Đế quốc Lan Nguyên có thế lực khống chế quyền quý rất mạnh, không thể để thế lực tùy ý áp chế người thường.

Đây là lần dầu tiên Khả Lam đến Vương Đô.

Cô tò mò về mọi thứ.

Lâm Phàm ở bên cạnh cô, cùng cô ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, ăn những món ăn vặt đặc sắc của Vương Đô, mọi thứ thật hài hòa và ấm áp, nghĩ đến Khả Lam sẽ học ở Vương Đô.

Anh có chút không nỡ.

Nhưng con người ta phải lớn lên.

Dù có không nỡ thì anh cũng phải để Khả Lam từ từ trưởng thành, anh không thể đồng hành cùng Khả Lam đến cuối cùng, con đường sau này vẫn cần phải dựa vào cô.

Mức chi tiêu ở Vương Đô rất cao, đối với những người làm nông như Lâm Phàm mà nói, chi phí quá đắt đỏ.

Lâm Phàm sắp xếp cho Khả Lam ở khách sạn, anh đã đặt một phòng khá sang trọng cho cô bé, thầm nghĩ sau này phải ở trong học viện, đây cũng là lần đầu tiên cô bé đến Vương Đô, để cô bé sống thoải mái một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận