Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 257: Tại sao bắt nạt bạn thân nhất của tao?

Cuộc chiến ở thành phố Duyên Hải chưa từng ngừng lại. Tà vật xuất hiện ở trong thành rất nhiều. Có điều, cường giả Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải cũng rất mạnh, gặp phải tà vật thì đánh tới, không chút nương tay.

Mà những học sinh mới tốt nghiệp cao viện kia, sau khi trải qua cơn sợ hãi, dần dần thích ứng. Mặc dù không bạo như mấy tay lão luyện, nhưng cũng biết quy củ, nhiều người cùng hợp tác, chém chết tà vật.

Trụ sở chính của Bộ phận đặc biệt vẫn rất chú ý đến tình huống của thành phố Duyên Hải, đồng thời cũng phái cao thủ tới trợ giúp. Chẳng qua là chạy tới nơi cần thời gian, không nhanh được, hy vọng đám người ở thành phố Duyên Hải kia có thể chống nổi.

Bọn họ biết rõ thực lực của Chương Lang Ma kinh khủng nhường nào, coi như là Độc Nhãn Nam cũng không thể ngăn cản một mình. Đừng nói chém chết, ngay cả trấn áp cũng rất khó.

Trên đường phố.

Lâm Phàm dắt tà vật Công Kê chậm rãi di chuyển, nhìn đường phố không có bóng người, tự nhủ:

"Đường phố hôm nay thật là quạnh quẽ, mọi người đang chăm chỉ làm việc sao?"

Tà vật Công Kê kinh ngạc ngẩn người nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

Ông trời ạ!

Tên nhân loại ngu xuẩn này tại sao có thể ngu xuẩn như vậy? Anh không biết chuyện gì đang xảy ra sao?

Tà vật sống lại và đang công thành. Chỉ cần hơi cảm ứng thì sẽ có thể cảm nhận được khắp nơi trong thành phố này, đều đang có đánh nhau. Tuy nói số lượng của tà vật không nhiều, nhưng cũng coi là tấn công dày đặc.

Con mẹ nó, thế mà nhà mi lại hỏi sao mà vắng tanh thế?

Chịu phục.

Thật sự phục hoàn toàn.

Có điều, thân là tà vật, hơn nữa còn là nằm vùng, phải giữ khiêm tốn, tuyệt đối không thể để cho đối phương phát hiện vấn đề của nó.

Ông Trương đi theo sau lưng Lâm Phàm, hai tay nắm thành quyền, vung vẩy ở bên hông, khi thì chạy nhanh, khi thì dậm chân tại chỗ. Đây là đang rèn luyện thân thể, tiêu hao đồ mới vừa ăn xong.

No quá.

Chướng đến khó chịu.

Vận động mới có thể xuôi một ít.

Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ kinh người truyền tới.

Mấy người bị Chương Lang Ma đánh bay, đụng xuyên qua tòa nhà, bay sát mặt ông Trương, sau đó nện vào trên vách tường tòa nhà ở làn đường bên kia.

Ông Trương trợn trừng mắt, nhìn mà khiếp sợ.

Ngay sau đó.

Chương Lang Ma lao tới từ phía bên kia của tòa nhà, tốc độ rất nhanh, nhắm vào ông Trương, đánh mạnh cho ông Trương một cái bật ra xa.

"A! Đau quá." Ông Trương ngã xuống đất gào thét.

Lâm Phàm quay đầu, liền thấy ông Trương nằm ở chỗ xa, khóc lóc gào thét. Nụ cười trên mặt dần dần thu lại, vội vàng đi tới bên người của anh ta, lo lắng thăm hỏi tình hình.

"Tại sao bọn họ lại ở đây?"

Độc Nhãn Nam đứng dậy, thấy được Lâm Phàm. Có điều bây giờ không phải là thời điểm suy tính những chuyện này. Chương Lang Ma đứng tại chỗ, đần ra nhìn bọn họ kia mới là kinh khủng nhất. Năm người liên thủ, lại không thể chiếm được thế thượng phong với đối phương.

Đây là một trận ác chiến.

Trận ác chiến rất khó giải quyết xong xuôi.

"Tà vật mạnh thật. Coi như ông đây biết thứ mà bọn họ đối mặt rốt cuộc kinh khủng nhường nào. Với thực lực của năm người chúng ta, chưa chắc có thể bắt đối phương lại đâu."

Lâm Đạo Minh vẻ mặt nghiêm túc, quần áo rách rưới, lá bùa màu vàng trong tay lóe lên sấm sét, đã được kích hoạt, đang chờ cơ hội phóng ra.

Bây giờ anh ta chỉ còn lại một lá bùa màu vàng cuối cùng.

Trước đã dùng đến mấy lá bùa màu vàng mà cũng không tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho Chương Lang Ma.

"Nếu như tiếp tục như vậy, thật sẽ xong đời mất." Sắc mặt Lâm Đạo Minh rất khó coi, nếu như có thể gán lá bùa màu vàng này vào trong cơ thể của đối phương, sau đó cho nổ cơ thể đối phương thì có khi có khả năng chiến thắng.

Có điều…

Chuyện này vốn không thể nào.

Làm sao để gán vào được cũng là một vấn đề.

Ngay sau đó.

Anh ta liền thấy cách đó không xa có hai bóng người, trong lòng căng thẳng. Tại sao có thể có người bình thường xuất hiện ở nơi này? Một khi Chương Lang Ma xuất thủ, với tình hình của bọn họ bây giờ chưa chắc có thể ngăn cản được.

Bọn họ được Độc Nhãn Nam mời xuất sơn, dĩ nhiên không phải cầu tiền, cầu quyền. Trong rừng sâu núi thẳm, làm bạn cùng với dã thú, không buồn không lo, tự tại nhàn nhã, cuối cùng Độc Nhãn Nam lấy đại nghĩa đánh động bọn họ.

Vì hòa bình thế gian, vì vô số sinh linh bình thường.

Đơn giản chính là... Cứu người.

"Ông Trương, ông như thế nào rồi? Có sao không?"

Lâm Phàm lay ông Trương, gấp nhưng cũng không biết như thế nào cho phải. Lỡ như người bạn thân nhất này của anh xảy ra chuyện gì thì thật không biết nên làm sao. Sau này chỉ còn một mình mình thôi sao?

Lúc này, ông Trương giống đứa con nít bị thương: “Đau, đau chết tôi.”

Sau đó chỉ thấy ông Trương nâng cánh tay lên, thấy máu tươi dính trên cánh tay, lại khóc lên: "Máu, đây là máu! Tôi sắp chết rồi."

Ông Trương đẩy Lâm Phàm ra: “Cậu đi mau. Bọn họ muốn giết chúng ta. Tôi không xong rồi, tôi hết cứu được rồi. Cậu chạy mau, tôi cản họ lại cho cậu.”

Đối với ông Trương mà nói, anh ta chưa bao giờ bị thương. Ừ, ít nhất lúc còn tỉnh táo thì không bị thương.

Anh ta sợ đau.

Thấy máu cũng sợ.

Lâm Phàm nắm tay của ông Trương nói: “Ông không sao đâu.”

Trong hốc mắt ông Trương rơm rớm nước mắt, nhịn đau nói: "Sau này cậu chỉ còn một mình, tôi không thể giúp cậu tu luyện phải biết chăm sóc mình cho tốt, có được không?"

Tình cảnh cảm động lòng người như vậy lại không ai vây xem. Nếu như có người vây xem, chắc chắn sẽ không nhịn được mà khóc.

Quá cảm động.

Chắc chắn có thể được đề cử là cảnh cảm động nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận