Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 837: Lâm Phàm tỉnh lại, mang theo một xấp tiền rời đi

Lâm Phàm tỉnh lại, mang theo một xấp tiền rời đi

Tốt nhất là có thể lôi kéo vào hội Ám Ảnh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Mộ Thanh nhìn đồng hồ.

Sắp mười hai giờ rồi.

“Đã muộn lắm rồi.” Mộ Thanh nói. Ý tứ rất rõ ràng, đều đã muộn lắm rồi, anh nên quay về ngủ, mà không phải là ở lại đây. Dù sao thì tôi cũng rất mệt, muốn ngủ sớm.

Nếu như có chuyện gì.

Có thể để ngày mai nói.

Lâm Phàm đứng dậy. Mộ Thanh thở phào một hơi. Xem ra là đã hiểu ý của cô rồi.

“Tôi tiễn anh.”

“Hả? Không cần đâu, anh biết nhà vệ sinh ở đâu.”

“???”

Mộ Thanh trừng to mắt, có chút ngớ ra, hoàn toàn không hiểu lời Lâm Phàm nói rốt cuộc là có ý gì.

Nhà vệ sinh?

Vậy ý là đêm nay anh không định về sao?

Nói thật.

Cô thật sự bị Lâm Phàm dọa sợ rồi.

Rất nhanh.

Tiếng nước tí tách truyền đến.

Thật sự là đang tắm.

Mộ Thanh mờ mịt ngồi sửng trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm phòng tắm. Cô không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong đầu đều là nhớ đến những cảnh tượng đó.

Ném hết những cảng tượng đó ra khỏi đầu.

Không thể nào.

Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy.

Ting ting!

Lúc này.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Sắc mặt Mộ Thanh rất ngưng trọng. Gửi tin nhắn cho cô vào lúc này thì có thể là ai?

Quả nhiên…

‘Đêm nay bất kể thế nào đều phải giữ anh ta ở lại.’

Nội dung đơn giản.

Nhưng ý nghĩa lại rất không đơn giản.

Mộ Thanh rất ghét loại cảm giác bị người ta khống chế này. Để thành công, tổ chức tuyệt đối có thể bán cô đi bất cứ lúc nào, hơn nữa tuyệt đối sẽ không có bất cứ vẻ do dự gì.

Lúc này.

Có tiếng động từ phía phòng vệ sinh truyền đến.

Cô vội vàng xóa tin nhắn.

Lâm Phàm mặc áo choàng tắm đi ra, sau đó đến bên giường, trèo lên giường, hai tay nắm lấy mé chăn, nhìn Mộ Thanh với ánh mắt chân thành, nói: “Em có thể đi tắm, trong phòng tắm rất ấm, anh đều đã làm nóng cho em rồi.”

Trái tim Mộ Thanh đập rất nhanh.

Luôn cảm thấy tình thế đêm nay khó thoát khỏi cảnh bị người ta làm.

Cô chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Trong phòng tắm, Mộ Thanh nhìn chính mình trong gương, thoáng lộ vẻ bất lực. Có lẽ có rất nhiều người đều cho rằng cô là siêu sao nổi tiếng, cuộc sống sáng lạn vô hạn. Nhưng lại có bao nhiêu người biết được sự bất lực của cô.

Cởi đồ ngủ trên người xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết. Những bộ phận phía dưới không thể miêu tả, hãy từ từ tưởng tượng.

Vốn là cô đã tắm rồi.

Chỉ là cô không biết ở lại bên ngoài thì phải đối diện với Lâm Phàm như thế nào, vì vậy chỉ có thể ở trong phòng tắm, hao phí ít thời gian.

Nhưng chỉ là tắm mà thôi.

Lại có thể hao phí được bao lâu?

Mộ Thanh thở dài một tiếng, đành đi một bước, tính một bước vậy.

Rất lâu sau.

Mộ Thanh mặc đồ ngủ đi ra từ phòng tắm, chậm rãi đi về phía giường ngủ. Trong đầu cô đều đang tưởng tượng, lát nữa Lâm Phàm khẳng định sẽ hóa thân thành con sói hung mãnh, mạnh mẽ nhào về phía cô, hai bàn tay tràn đầy sức mạnh sẽ xé nát đồ ngủ của cô, sau đó đè cô xuống giường…

Vừa nghĩ đến cảnh này.

Cả người Mộ Thanh đã run cả lên.

Chỉ là…

“Anh đã giúp em làm ấm ổ chăn rồi, em mau ngủ đi.”

Lâm Phàm dịch sang một bên, nhường ổ chăn ấm áp cho Mộ Thanh. Đối với anh mà nói, yêu thương vợ là chuyện nên làm, không phải đàn ông đều làm như vậy sao.

Ngẫu nhiên.

Anh và ông Trương sẽ xem một bộ phim truyền hình về đôi vợ chồng hạnh phúc, yêu thương nhau. Trong bộ phim đều là diễn như vậy, cho nên học lấy để tận dụng, nhất định là có ích.

Mộ Thanh không ngờ Lâm Phàm lại chu đáo như vậy. Nhưng mà cô lại nghĩ, chu đáo thì có tác dụng gì? Lát nữa vẫn không phải như nhau sao?

Nằm trong ổ chăn.

Cô lặng lẽ chờ đợi, một lúc nữa sẽ có một đôi tay mờ ám thò ra trong bóng tối, sau đó…

“Ngủ đi, nghỉ ngơi sớm, dậy sớm.”

Lâm Phàm nghiêng người, mỉm cười nhìn khuôn mặt Mộ Thanh, sau đó nhắm mắt, tiến vào mộng đẹp.

Mộ Thanh kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.

Chỉ vậy?

Tôi đều đã chuẩn bị xong rồi. Anh có biết là tôi ở trong phòng tắm suy nghĩ đau đầu đến nhường nào không? Nhưng mà không ngờ rằng, anh lại muốn ngủ.

Hay là anh muốn chơi trò tình thú?

Ví dụ như khi đang trong giấc ngủ, lén lút làm loại chuyện đó?

Lúc nghĩ đến đây.

Mộ Thanh mạnh mẽ xốc chăn lên, tách đôi chân ra, ngồi lên người Lâm Phàm. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Phàm, cô tức giận nói: “Anh muốn trêu giỡn tôi hả?”

“Hả?” Lâm Phàm ngơ ngác nhìn Mộ Thanh, không biết cuối cùng là cô đang làm gì, vì sao lại nói lời như vậy. Từ đầu đến cuối, anh đều không hề trêu đùa gì đối phương.

Nhưng vì sao Mộ Thanh lại nói lời như vậy chứ?

Đúng là kỳ quái.

“Anh không có trêu đùa em mà.” Lâm Phàm nghĩ muốn bể não cũng nghĩ không ra nguyên nhân cụ thể.

Mộ Thanh đang ngồi bắt ngang trên người Lâm Phàm, dường như nhớ ra tư thế hiện tại có chút bất nhã, sắc mặt cô khẽ thay đổi, nằm lại xuống giường, không nói một câu, đỏ mặt kéo chăn. Có lẽ với Mộ Thanh mà nói, mức độ của hành vi vừa rồi có chút lớn.

Sau khi phản ứng lại.

Vội vàng trốn lại trong ổ chăn của mình, che mặt, không nói câu nào.

Lâm Phàm nói: “Nếu như em muốn, anh có thể làm được, chỉ cần em mở miệng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận