Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 672: Lâm Phàm: Tôi chỉ cười không nói lời nào (2)

Lâm Phàm: Tôi chỉ cười không nói lời nào (2)

Quân binh xung quanh nhìn thấy tình cảnh như vậy, trên gương mặt lộ ra vẻ kinh sợ, muốn xông lên bắt lấy Lâm Phàm, lại bị Đổng Vũ ngăn cản lại.

"Ngươi dám kháng chỉ?" Đổng Vũ giận dữ quát.

Lâm Phàm nói, "Tôi không biết kháng chỉ mà anh nói có ý gì, nhưng anh không được khiến người trấn Thanh Dương bị thương, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu."

"Thực lực của anh rất yếu, căn bản không phải đối thủ của tôi, khi nãy tôi đã nương tay với anh rồi, bằng không anh đã phải rất thảm rồi."

Anh không biết mấy người kia tới làm gì.

Nhưng chỉ cần có anh ở trấn Thanh Dương này, thì tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm loạn.

"Được, nếu đã như vậy, vậy thì xin cáo biệt." Đổng Vũ phẩy tay, trực tiếp dẫn người rời đi, đồng thời nhìn thoáng qua Lâm Phàm một cái, khi đi ngang qua Hoàng Chính liền từ tốn nói, "Hoàng đại nhân, bảo trọng."

Hoàng Chính có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ôm quyền nói, "Đổng Tướng quân, bảo trọng."

Rất nhanh.

Nhóm quân binh áp giải Hoàng Chính trở về đã rời khỏi trấn Thanh Dương, không dừng lại một chút nào.

Đám dân chúng cùng quay sang nhìn nhau.

Không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khi nãy còn nói phải chu di cửu tộc, làm thế nào chỉ bị trưởng thôn ép lui một chút đã trực tiếp dẫn người rời đi, luôn cảm thấy có chút khó nói, không hiểu được ý tứ trong đó.

Đám dân chúng nói, "Hoàng Chính, ngươi rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì phía triều đình đằng kia, vậy mà còn đắc tội với Hoàng đế, chu di cửu tộc nữa."

Nhóm người già nhìn Hoàng Chính từ nhỏ lớn lên thật sự bị dọa sợ không nhỏ, trấn Thanh Dương hòa bình cho đến ngày nay chưa từng vì một cá nhân nào mà đến mức gà bay chó sủa, chu di đến nhiều người như vậy.

"Haiz!"

Hoàng Chính bất đắc dĩ thở dài.

Có những chuyện thật sự rất phức tạp, làm sao suy nghĩ được đơn giản như vậy.

Đám người già nói, "Hoàng Chính, ngươi trở về cũng tốt, ngươi xem mấy người đó hình như cũng có ý thả ngươi đi, nhanh chóng tới đây gặp trưởng thôn Lâm đi, mấy năm nay nếu không có trưởng thôn của chúng ta, thì trấn Thanh Dương đã sớm không còn rồi."

"Đúng vậy, không nghĩ tới triều đình còn có người hiểu biết." Hoàng Chính lẩm bẩm, tiếp theo đó phản ứng lại, đi tới trước mặt Lâm Phàm, ôm quyền nói, "Trưởng thôn Lâm, kẻ hèn tên Hoàng Chính, hiện tại đã là người mang tội rồi."

Lâm Phàm chớp mắt, không rõ hắn đang nói cái gì, "Quay về ở lại đây là được rồi, rất an toàn."

"Thanh Liên, tôi đi trồng giống."

Tiếp theo đó liền vác đồ lên đi về hướng đồng ruộng.

Nói tới chuyện hấp dẫn anh nhất, như vậy khẳng định chính là trồng trọt, gần gũi với giới tự nhiên càng nhiền, thì anh càng cảm thấy giới tự nhiên càng có nhiều cái vẩn đục vô cùng, chỉ có nơi này của anh mới là sạch sẽ nhất.

Hoàng Chính ngây người.

Có chút không giống với những gì hắn nghĩ.

Có người vỗ vai Hoàng Chính, nói, "Trưởng thôn của chúng ta chính là như vậy đấy, con người ngài ấy rất tốt, ngày thường thích trồng trọt, đừng thấy ngài ấy đối với ngươi có chút lãnh đạm, thật ra rất quan tâm người trấn Thanh Dương chúng ta, nếu không cũng sẽ không cứu ngươi, nhanh chóng đi rửa mặt đi, thay quần áo, về sau đừng nghĩ nhiều nữa, cứ an tâm ở lại đây đi, trấn Thanh Dương so sánh ra kém với bên ngoài nhưng rất an toàn."

Hoàng Chính cũng cảm thấy như vậy.

Chỉ là hắn đã nghĩ quá nhiều.

Lâm Phàm không phải cứu hắn, mà là bảo vệ trấn Thanh Dương.

Đổng Vũ đã rời khỏi trấn Thanh Dương không thay đổi sắc mặt, phó tướng cưỡi ngựa đi tới bên cạnh nói, "Tướng quân, chúng ta làm như vậy sẽ không bị phát hiện chứ?"

Đổng Vũ nói, "Không đâu, các ngươi đều do chính đích thân ta lựa chọn ra, đều là thân tín của ta, vì sao Hoàng đại nhân bị phán chu di cửu tộc các ngươi đều biết rõ, dưới triều đình này, ngươi và ta đều là những con trùng đáng thương có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, điều duy nhất có thể làm chỉ có như vậy, bảo các huynh đệ tuyệt đối giữ bí mật, cứ nói đã chu di cửu tộc rồi."

"Rõ, thưa tướng quân." Phó tướng đáp.

Đám người họ là võ tướng, chuyện trên triều đình không phải thứ bọn họ quản được nhiều, chỉ có thể theo lệnh mà làm việc thôi.

Đổng Vũ nhìn trởi, nhìn như sáng chói, nhưng thật ra vô cùng tối tăm, không nhìn thấy tương lai.

Trấn Thanh Dương.

Hoàng Chính sau khi rửa mặt thay quần áo trở nên chính khí như trước, nhiều năm làm quan, tác phong đã sớm bó buộc trên thân người.

Tiệm rèn.

"Vương thúc."

Hoàng Chính nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm, liền đi dạo quanh trấn Thanh Dương vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn xem nơi từng sống, rất nhiều nơi đã trở thành ký ức.

Thợ rèn họ Vương càng già càng dẻo dai, đừng thấy đã sắp tám mươi, nhưng khi đánh lên sắt đó chính là rất ba thích, cổ tay rất có lực, cho dù là người trẻ tuổi cũng không cách nào so sánh với ông được.

"Đến đây, sau khi rửa mặt là khác rồi, khi ngươi còn nhỏ tới đây luôn rất thích sạch sẽ đấy." Thợ rèn họ Vương cười nói.

Hoàng Chính nói, "Vương thúc, mấy năm qua có khỏe không."

Thợ rèn họ Vương cười nói, "Khỏe, chắc chắn phải khỏe rồi, ngươi xem trấn Thanh Dương chúng ta, đừng nói hiện tại an toàn biết bao nhiêu."

"Vương thúc, hi vọng mọi người có thể hiểu được, ta rất lâu không trở về không phải không nhớ tới trấn Thanh Dương, mà là ta không muốn mang tới phiền toái cho trấn Thanh Dương." Lời hắn nói đều là thật, lúc trước có ai không muốn làm rạng rỡ tổ tông, chỉ là càng không ngừng đi sâu vào, hắn mới càng phát hiện, bất cứ chuyện gì đều đen đi rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận